Mỗi khi nhớ đến lời trăn trối của cha ta, ta cảm thấy như có một dòng máu nóng đang sục sôi trong huyết quản. Đó là bầu nhiệt huyết của một người mang dòng máu hoàng tộc như ta. Ta nhất định phải khôi phục lại giang san Bắc Tống để hoàn thảnh tâm nguyện cuối cùng của cha ta. Mà đó cũng là tâm nguyện, là lý tưởng mà ta theo đuổi suốt đời. Ta đã cố gắng nhẫn nhịn mà sống, học tập võ công và chịu đựng sự đọa đày của "lão yêu quái" _ ông bác của ta _ ở dưới vực thẳm, là vì ta hy vọng có một ngày nào đó, ta sẽ thoát khỏi nơi tăm tối đó để thực hiện lý tưởng của ta. Rồi đến khi sư phụ Hi Di nhận ta làm đệ tử, ta đã cố gắng học tập những gì mà ông ấy đã dạy ta, từ bói toán, địa lý, thiên văn, phong thủy, đến cả các pháp thuật. Ta đã học tập một cách không biết mệt mỏi vì ta biết ràng những thứ này sẽ giúp ích cho ta trên con đường phục quốc sau này. Mà quả vậy, khi đã trở nên tinh thông, ta đã dùng những gì học được để nghiên cứu Thiên Môn trận, để đối kháng với bọn Nam Tống ...
Dĩ nhiên, để phục quốc, lật đổ triều đình Nam Tống, thì phải tiến hành chiến tranh. Mà đã là chiến tranh thì đương nhiên phải có đổ máu, phải có thương vong. Đây là chuyện rất bình thường, là cái tất yếu phải có để lịch sử nhân lọai chuyển sang trang mới. Thế nhưng, đâu phải ai cũng hiểu được cái điều tất yếu này. Từ khi Hi Di lão tổ phát hiện ra tâm ý của ta, ông ta đã đuổi ta ra khỏi sư môn. Nhưng không sao, ta đã có được một kiến thức uyên bác trong đầu, ta sẽ bắt đầu sự nghiệp phục quốc của mình. Ta sẽ ... đầu quân ở Liêu quốc, mượn sức mạnh của nước này để đánh đuổi tên vua Nam Tống ra khỏi giang san ngày trước của ta. Và ta đã trở thành quốc sư nước Liêu là vì thế đấy. Ta đã giúp Liêu Chúa dùng Thiên Môn Trận để giết quân Nam Tống, để giết Dương Gia - những tên phản bội.
Tất cả những gì ta làm đều phục vụ cho mục đích khôi phục lại Bắc Tống, kể cả chuyện hôn nhân. Ta nhất định phải cưới cho đuợc Mộc Quế Anh, vì cung mạng của nàng hợp với ta. Có nàng giúp sức, ta lo gì mà không hoàn thành đại sự chứ. Và thế là ta đã dùng đủ mọi cách để chiếm đoạt cho được trái tim của nàng, từ những lời nói hoa mỹ đến cả việc dùng liên tâm đại pháp để khống chế nàng. Nhưng ta đã thất bại. Giá mà không có cái tên Dương Tôn Bảo ở trên đời này thì hay biết mấy. Hắn đã cướp Quế Anh từ trên tay ta, đã làm hỏng đại sự của ta. Tên khốn kiếp ... Rồi thì Quế Anh đã vì hắn, vì Dương Gia mà ra sức giết ta. Cô ta cũng phát hiện ra rằng ta muốn làm hoàng đế. Cô ta thật không biết quý trọng sự giàu sang phú quý, quyền uy tột đỉnh mà sau này khi thành đại sự, ta và cô ta sẽ cùng chung hưởng thụ. Thật hểt sức ngốc nghếch ...
Cả đời ta tốn hao tâm trí đều là vì lo nghĩ cho chuyện phục quốc. Vậy mà có lúc, ta chẳng phải là ta, một Hạo Nam tài trí hơn người, một Hạo Nam tràn đầy nhiệt huyểt khôi phục Bắc Tống. Đó là lúc ta để tâm trí vào một việc khác, rồi trở nên thẩn thờ, ngơ ngẩn, và chẳng biết mình muốn gì nữa. Dương Bài Phong. Đây chính là cô gái, là nguyên nhân đã khiến cho ta trở nên như thế đấy. Luận về tài sắc, cô ta không sánh được với Quế Anh, nhưng không hiểu sao cô ta lại có một sức mạnh vô hình hơn cả Quế Anh: Bài Phong đã khiến cho trái tim lạnh giá bấy lâu này của ta trở nên ấm áp lạ thường.
Ở cạnh cô ta dưới hầm đá, ta đã bộc bạch hết những nỗi niềm đau khổ chất chứa trong lòng từ bấy lâu nay. Ở cạnh cô ta, ta như thấy lại hình ảnh đứa trẻ hiền lành thật tốt ngày nào trong ta. Ở cạnh cô ta, ta có một cảm giác gì đó rất lạ lùng: nó thật êm đềm như những giấc mơ, nó ngọt ngào như đường như mật, nó khiến ta ngây ngất ...
Ta sợ nhất là ánh mắt của cô ta: ánh mắt tỏa ra những tia sáng dịu dàng mỏng manh nhưng lại khiến cho trái tim này của ta trở nên loạn nhịp. Ta đã nhận thấy cái sức mạnh ghê gớm đó trong ánh mắt của cô ta từ sau lần cùng cô ta hợp sức trị thương ở Hỏa Diệm Cung dưới hầm đá lạnh. Ta đã cố tránh cái nhìn đó bằng cách bảo cô ta ngồi nghỉ, để ta đi kiếm thức ăn. Cô ta bảo rằng để cô ta đi. Cô ta quay đi. Nhưng cả cái dáng hình nhỏ nhắn xinh xinh của cô ta cũng có một sức mạnh không thua gì ánh mắt: cái dáng hình của một nguời con gái, cái dáng hình khiến ta đôi phút ngẩn ngơ, cái dáng hình khiến cho một chàng trai bất chợt cảm thấy xao xuyến bồi hồi.
Những ngày dưới hầm đá lạnh với Bài Phong. Đó là những ngày ấm áp nhất, hạnh phúc nhất của đời ta. Đêm cuối cùng trước khi rời khỏi hầm đá, không hiểu sao ta lại thích ngắm nhìn mãi không thôi người con gái ấy lúc cô ta đang ngủ. Có lẽ vì ta muốn xem nàng ngủ như thế nào, có lẽ vì ta cảm thấy đây là lúc ... an toàn nhất để ngắm nhìn nàng. Hay có lẽ vì ta đã ...
Từ sau khi rời khỏi vực sâu, có nhiều điều ta thật không hiểu. Không hiểu sao ta nghe thấy tim mình nhói dau khi đánh Bài Phong bị thương, nhưng ta không thể làm khác đi được vì nàng cứ một mực muốn giết Lao Thiện Hành - kẻ ta đang cần đến để tìm lại bảo tàng của vương triều Bắc Tống ta ngày trước. Không hiểu sao khi ta đi phía trước, Lao Thiện Hành kéo theo nàng ở phía sau, nhưng thực sự tâm hồn ta lúc nào cũng ở bên nàng, băn khoăn lo lắng cho nàng. Không hiểu sao khi Lao Thiện Hành đưa ta bầu nước duy nhất để uống, ta lại không nghĩ đến bản thân mình, chỉ muốn dành phần nước đó cho nàng. Không hiểu sao ta lại không thể thốt lên một lời nói ngọt ngào nào với nàng cả, dù trái tim ta giờ đây đã đây ấp bóng hình nàng, dù trong tâm trí ta giờ đây chỉ có nàng ... Không hiểu sao ta lại lo lắng không yên khi biết Bài Phong không chịu ăn cơm. Không hiểu sao ta lại sợ ... mất uy tín với nàng, làm nàng thất vọng nếu ta không giao Lao Thiện Hành cho nàng ... Không hiểu sao ta lại nghe đau nhói ở tim khi lưỡi dao của Lao Thiện Hành kề sát cổ nàng ... Ta không hiểu nhiều điều lắm, nhưng có một điều ta hiểu rất rõ là ta sẽ không để cho bất cứ ai làm tổn hại đến nàng, dù kẻ đó có đang có lợi cho ta đi nữa, dù cho ta có đang cần kẻ đó đi nữa ...
Lần đầu tiên ta biết quan tâm, lo lắng cho kẻ khác. Nhưng cũng là lần đầu tiên, ta cảm thấy rất giận bản thân ta vì ta không thể ra tay giết một người, một người con gái. Lần đầu tiên trong đời, vì người con gái đó mà ta đã không ra tay giết người, tên quản gia của Lao Thiện Hành. Lần đầu tiên, ta cảm giác thật bất ngờ nhưng thật sung sướng, khi nghe nàng nói rằng nàng đã yêu ta. Lần đầu tiên, ta đã chạm vào má nàng, ôm lấy nàng. Lần đầu tiên, ta ôm lấy một người con gái với một cảm giác yêu đương tràn ngập trong tim. Lần đầu tiên, một người con gái đã khiến ta quên đi nợ nước thù nhà trong giây lát. Lần đầu tiên, ta sợ hãi khi biết mình đang làm điều trái với lý tưởng mà mình theo đuổi bấy lâu. Lần đầu tiên, lòng ta bị giằng xé giữa lý tưởng và tình yêu bởi việc phục quốc không thể đi đôi với tình yêu trai gái được.
Ta phải lánh xa nàng, bởi nàng và ta thuộc hai thế giới khác nhau. Ta phải lánh xa nàng, bởi khi ở cạnh nàng, ta không hề muốn nghĩ đến chuyện binh đao, mà chỉ muốn được hưởng trọn vẹn hương vị ngọt ngào của tình yêu đôi lứa. Và ta đã làm thế.
Tuy nhiên, ta vẫn không quên hình bóng của nàng, vẫn luôn quan tâm lo lắng cho sự an nguy của nàng, vẫn âm thầm theo nàng, bảo vệ nàng cho đến khi nàng đã đến được chốn an tòan. Rời khỏi nàng , lòng ta cứ mãi luyến lưu, ngơ ngẩn. Ta đã không biết mình muốn đi đâu và về đâu nữa. Rồi, bước chân đưa đẩy ta đến một thôn quê. Ở đó, ta dừng chân nghỉ một đêm ở một ngôi nhà nhỏ. Nhìn cảnh cả gia đình gia chủ quây quần bên mâm cơm đầy ấm cúng, ta bỗng dưng khao khát có một mái nhà, một gia đình, một người thân. Và ta lại nhớ đến nàng, Bài Phong. Nàng là người duy nhất trên cõi đời này mà ta nghĩ đến. Ta nghĩ về nàng suốt cả đêm thâu. Ta nhớ đến giây phút hạnh phúc khi ôm nàng trong lòng. Ta nhớ đến đêm mưa hôm ấy, khi đôi ta cùng đứng dưới mưa trao nụ hôn đầu. Ta đã lập nên Thiên Môn Trận, một nơi dễ vào khó ra, nhưng xem ra nay ta cũng đang lạc lối giữa một Thiên Môn Trận khác, do Tạo Hóa sắp bày - một Thiên Môn Trận của tình yêu nam nữ, của ân ái nồng nàn, của đắm đuối say mê ...
Cũng may, sư phụ Hi Di đã kéo ta ra khỏi cái trạng thái mê muội đó, khiến ta trở về với thực tại. Phải, phục quốc là cái mà ta cần có, là cái mà ta phải hòan thành. Còn tình yêu? Làm sao tình yêu có thể sánh được với tâm nguyện lớn lao suốt mấy chục năm trời mà ta đã ấp ủ trong lòng ? Giờ đây, ta như kẻ đã tỉnh mộng, ta đã có sự lựa chọn rõ ràng. Ta sẽ bất chấp tất cả, sẽ nhẫn tâm hơn khi làm việc gì, sẽ giết bất cứ kẻ nào cản bước tiến của ta ...
Lại là Bài Phong. Ta lại gặp nàng nơi đây.
"Mỗi người có một ước nguyện. Để hòan thành ước nguyện đó, buộc họ phải hy sinh rất nhiều. Ta cũng không ngọai lệ.” Ta đã nói với nàng như thế. Để hòan thành ước nguyện khôi phục Bắc Tống, ta buộc phải hy sinh cả tình yêu của ta, dù cho lòng ta vẫn còn tha thiết yêu nàng. Đó là sự lựa chọn của ta. Ta cũng đã cám ơn nàng vì nàng đã cho ta một giấc mơ ngọt ngào, đã cho nàng biết rằng giờ đây ta đã tỉnh rồi giấc mộng yêu đương, đã cảnh báo nàng đừng để ta gặp lại nàng nữa. Ta thật sự không muốn giết nàng. Ta đã tha chết cho nàng, nhưng nàng vẫn không chịu để ta yên với lý tưởng của ta. Nàng lại còn dùng miếng ngọc bội mà lúc xưa ta đã tặng nàng, như là kỷ vật ân tình giữa ta và nàng, để buộc ta phải từ bỏ lý tưởng mà ta hằng theo đuổi. Điều đó sẽ không thể có được. Ta sẽ không để bất cứ ai hay bất cứ thứ gì cản trở việc hòan thành tâm nguyện lớn lao của ta.
Bài Phong, ta phải giết nàng. Ta phải giết tình yêu của ta ...
14 năm sau ...
Mười bốn năm rồi, ta đã trở thành một người khác, với cái tên Trương Ngưu thật giản dị bình thường. Cuộc sống nơi làng quê thôn dã, cuộc sống của một nông phu - một người dân thường - thật là thanh thản và bình dị biết bao. Ta đã quen rồi với việc trồng trọt đồng án, với lối sống thanh đạm không đua chen với đời. Ta giờ đây đã biết quý trọng mạng sống con người, ghét chuyện binh đao khói lửa - một việc chỉ đem lại một màu tang tóc cho cuộc sống con người. Sau khi nhớ lại tất cả mọi chuyện trong quá khứ và nhất là sau khi tâm sự cùng Lý huynh, ta đã hiểu được thêm nhiều điều. Cũng như Lý huynh, người cũng mang trong mình dòng máu hòang tộc, ta đã quyết tâm dẹp bỏ giấc mộng khôi phục Bắc Tống của mình, vì ta giờ đây đã hiểu được rằng, ta không thể vì bản thân ta mà bắt những người vô tội khác phải chịu đau thương chết chóc do những cuộc chiến tranh. Đã có lúc, ta muốn được quy y cửa phật , tụng kinh niệm phật, như để sám hối những lỗi lầm trước đây của ta. Nhưng rồi, ta đã không thể vào cửa phật được, bởi vì một người con gái ...
Dương Bài Phong. Lại là nàng, người yêu dấu của ta. Lúc ta còn bị mất ký ức, ta không hiểu được vì sao khi gặp nàng , ta có cảm giác rất là thân thiết và gần gũi. Giờ đây, khi đã lấy lại ký ức, ta mới hiểu được rằng ta và nàng vốn đã yêu nhau từ trước. Hình bóng của nàng luôn mãi khắc sâu trong tâm trí của ta. Ta đã từng có lúc muốn giết nàng, như là giết đi tình yêu của ta. Nhưng ta đã sai. Ta có thể giết chết được nàng, nhưng ta không thể giết chết được ái tình, ta không thể giết chết được cái tình yêu tha thiết mà ta đã dành cho nàng. Thiên môn trận đã bị phá hủy, ta bị mất đi ký ức. Nhưng tình yêu chân thành thắm thiết của ta đối với nàng thì không hề mất đi. Chính vì vậy mà ta lại lần nữa nói tiếng yêu nàng sau khi gặp lại nàng.
Giờ đây, ta đã có thể nói lên những lời nói yêu thương chân thành tự đáy lòng ta đối với nàng, những lời nói mà khi xưa ta đã không thể tỏ bày cùng nàng:
"Anh sẽ vì em mà trồng hoa cúc đầy cả núi, hằng ngày đợi em đi ngang qua đay, để anh được ngắm nhìn em, vậy là anh cũng đã mãn nguyện."
"... dù là 1 năm, 10 năm, 100 năm hay 2000 năm, thì anh vẫn luôn đợi em..."
Phải, dù có bao nhiêu năm đi nữa, ta vẫn mãi nhớ đến nàng, chờ đợi nàng, Bài Phong.
Cảm ơn trời đất, vì sau cùng ta và nàng đã nên duyên chồng vợ, suốt đời bên nhau. Tạo hóa không cho ta trở thành vua một nước, nhưng tạo hóa đã ban tặng cho ta một mối tình thắm thiết thủy chung. Đó là một món quà quý giá của tạo hóa mà ta sẽ quý trọng và nâng niu suốt đời. Ta giờ đây rất hạnh phúc vì được làm một người dân bình thường, có một mái ấm gia đình và một người thân yêu. Đó mới thật sự là niềm mong ước mà mỗi con người nên có. Niềm mong ước ấy thật bình thường và giản dị biết bao. Ta giờ đây mới hiểu thấu được lời dạy của sư phụ Hi Di ngày trước: hạnh phúc đến với con người ta từ những điều rất bình thường, rất giản dị và đơn sơ ...
Dĩ nhiên, để phục quốc, lật đổ triều đình Nam Tống, thì phải tiến hành chiến tranh. Mà đã là chiến tranh thì đương nhiên phải có đổ máu, phải có thương vong. Đây là chuyện rất bình thường, là cái tất yếu phải có để lịch sử nhân lọai chuyển sang trang mới. Thế nhưng, đâu phải ai cũng hiểu được cái điều tất yếu này. Từ khi Hi Di lão tổ phát hiện ra tâm ý của ta, ông ta đã đuổi ta ra khỏi sư môn. Nhưng không sao, ta đã có được một kiến thức uyên bác trong đầu, ta sẽ bắt đầu sự nghiệp phục quốc của mình. Ta sẽ ... đầu quân ở Liêu quốc, mượn sức mạnh của nước này để đánh đuổi tên vua Nam Tống ra khỏi giang san ngày trước của ta. Và ta đã trở thành quốc sư nước Liêu là vì thế đấy. Ta đã giúp Liêu Chúa dùng Thiên Môn Trận để giết quân Nam Tống, để giết Dương Gia - những tên phản bội.
Tất cả những gì ta làm đều phục vụ cho mục đích khôi phục lại Bắc Tống, kể cả chuyện hôn nhân. Ta nhất định phải cưới cho đuợc Mộc Quế Anh, vì cung mạng của nàng hợp với ta. Có nàng giúp sức, ta lo gì mà không hoàn thành đại sự chứ. Và thế là ta đã dùng đủ mọi cách để chiếm đoạt cho được trái tim của nàng, từ những lời nói hoa mỹ đến cả việc dùng liên tâm đại pháp để khống chế nàng. Nhưng ta đã thất bại. Giá mà không có cái tên Dương Tôn Bảo ở trên đời này thì hay biết mấy. Hắn đã cướp Quế Anh từ trên tay ta, đã làm hỏng đại sự của ta. Tên khốn kiếp ... Rồi thì Quế Anh đã vì hắn, vì Dương Gia mà ra sức giết ta. Cô ta cũng phát hiện ra rằng ta muốn làm hoàng đế. Cô ta thật không biết quý trọng sự giàu sang phú quý, quyền uy tột đỉnh mà sau này khi thành đại sự, ta và cô ta sẽ cùng chung hưởng thụ. Thật hểt sức ngốc nghếch ...
Cả đời ta tốn hao tâm trí đều là vì lo nghĩ cho chuyện phục quốc. Vậy mà có lúc, ta chẳng phải là ta, một Hạo Nam tài trí hơn người, một Hạo Nam tràn đầy nhiệt huyểt khôi phục Bắc Tống. Đó là lúc ta để tâm trí vào một việc khác, rồi trở nên thẩn thờ, ngơ ngẩn, và chẳng biết mình muốn gì nữa. Dương Bài Phong. Đây chính là cô gái, là nguyên nhân đã khiến cho ta trở nên như thế đấy. Luận về tài sắc, cô ta không sánh được với Quế Anh, nhưng không hiểu sao cô ta lại có một sức mạnh vô hình hơn cả Quế Anh: Bài Phong đã khiến cho trái tim lạnh giá bấy lâu này của ta trở nên ấm áp lạ thường.
Ở cạnh cô ta dưới hầm đá, ta đã bộc bạch hết những nỗi niềm đau khổ chất chứa trong lòng từ bấy lâu nay. Ở cạnh cô ta, ta như thấy lại hình ảnh đứa trẻ hiền lành thật tốt ngày nào trong ta. Ở cạnh cô ta, ta có một cảm giác gì đó rất lạ lùng: nó thật êm đềm như những giấc mơ, nó ngọt ngào như đường như mật, nó khiến ta ngây ngất ...
Ta sợ nhất là ánh mắt của cô ta: ánh mắt tỏa ra những tia sáng dịu dàng mỏng manh nhưng lại khiến cho trái tim này của ta trở nên loạn nhịp. Ta đã nhận thấy cái sức mạnh ghê gớm đó trong ánh mắt của cô ta từ sau lần cùng cô ta hợp sức trị thương ở Hỏa Diệm Cung dưới hầm đá lạnh. Ta đã cố tránh cái nhìn đó bằng cách bảo cô ta ngồi nghỉ, để ta đi kiếm thức ăn. Cô ta bảo rằng để cô ta đi. Cô ta quay đi. Nhưng cả cái dáng hình nhỏ nhắn xinh xinh của cô ta cũng có một sức mạnh không thua gì ánh mắt: cái dáng hình của một nguời con gái, cái dáng hình khiến ta đôi phút ngẩn ngơ, cái dáng hình khiến cho một chàng trai bất chợt cảm thấy xao xuyến bồi hồi.
Những ngày dưới hầm đá lạnh với Bài Phong. Đó là những ngày ấm áp nhất, hạnh phúc nhất của đời ta. Đêm cuối cùng trước khi rời khỏi hầm đá, không hiểu sao ta lại thích ngắm nhìn mãi không thôi người con gái ấy lúc cô ta đang ngủ. Có lẽ vì ta muốn xem nàng ngủ như thế nào, có lẽ vì ta cảm thấy đây là lúc ... an toàn nhất để ngắm nhìn nàng. Hay có lẽ vì ta đã ...
Từ sau khi rời khỏi vực sâu, có nhiều điều ta thật không hiểu. Không hiểu sao ta nghe thấy tim mình nhói dau khi đánh Bài Phong bị thương, nhưng ta không thể làm khác đi được vì nàng cứ một mực muốn giết Lao Thiện Hành - kẻ ta đang cần đến để tìm lại bảo tàng của vương triều Bắc Tống ta ngày trước. Không hiểu sao khi ta đi phía trước, Lao Thiện Hành kéo theo nàng ở phía sau, nhưng thực sự tâm hồn ta lúc nào cũng ở bên nàng, băn khoăn lo lắng cho nàng. Không hiểu sao khi Lao Thiện Hành đưa ta bầu nước duy nhất để uống, ta lại không nghĩ đến bản thân mình, chỉ muốn dành phần nước đó cho nàng. Không hiểu sao ta lại không thể thốt lên một lời nói ngọt ngào nào với nàng cả, dù trái tim ta giờ đây đã đây ấp bóng hình nàng, dù trong tâm trí ta giờ đây chỉ có nàng ... Không hiểu sao ta lại lo lắng không yên khi biết Bài Phong không chịu ăn cơm. Không hiểu sao ta lại sợ ... mất uy tín với nàng, làm nàng thất vọng nếu ta không giao Lao Thiện Hành cho nàng ... Không hiểu sao ta lại nghe đau nhói ở tim khi lưỡi dao của Lao Thiện Hành kề sát cổ nàng ... Ta không hiểu nhiều điều lắm, nhưng có một điều ta hiểu rất rõ là ta sẽ không để cho bất cứ ai làm tổn hại đến nàng, dù kẻ đó có đang có lợi cho ta đi nữa, dù cho ta có đang cần kẻ đó đi nữa ...
Lần đầu tiên ta biết quan tâm, lo lắng cho kẻ khác. Nhưng cũng là lần đầu tiên, ta cảm thấy rất giận bản thân ta vì ta không thể ra tay giết một người, một người con gái. Lần đầu tiên trong đời, vì người con gái đó mà ta đã không ra tay giết người, tên quản gia của Lao Thiện Hành. Lần đầu tiên, ta cảm giác thật bất ngờ nhưng thật sung sướng, khi nghe nàng nói rằng nàng đã yêu ta. Lần đầu tiên, ta đã chạm vào má nàng, ôm lấy nàng. Lần đầu tiên, ta ôm lấy một người con gái với một cảm giác yêu đương tràn ngập trong tim. Lần đầu tiên, một người con gái đã khiến ta quên đi nợ nước thù nhà trong giây lát. Lần đầu tiên, ta sợ hãi khi biết mình đang làm điều trái với lý tưởng mà mình theo đuổi bấy lâu. Lần đầu tiên, lòng ta bị giằng xé giữa lý tưởng và tình yêu bởi việc phục quốc không thể đi đôi với tình yêu trai gái được.
Ta phải lánh xa nàng, bởi nàng và ta thuộc hai thế giới khác nhau. Ta phải lánh xa nàng, bởi khi ở cạnh nàng, ta không hề muốn nghĩ đến chuyện binh đao, mà chỉ muốn được hưởng trọn vẹn hương vị ngọt ngào của tình yêu đôi lứa. Và ta đã làm thế.
Tuy nhiên, ta vẫn không quên hình bóng của nàng, vẫn luôn quan tâm lo lắng cho sự an nguy của nàng, vẫn âm thầm theo nàng, bảo vệ nàng cho đến khi nàng đã đến được chốn an tòan. Rời khỏi nàng , lòng ta cứ mãi luyến lưu, ngơ ngẩn. Ta đã không biết mình muốn đi đâu và về đâu nữa. Rồi, bước chân đưa đẩy ta đến một thôn quê. Ở đó, ta dừng chân nghỉ một đêm ở một ngôi nhà nhỏ. Nhìn cảnh cả gia đình gia chủ quây quần bên mâm cơm đầy ấm cúng, ta bỗng dưng khao khát có một mái nhà, một gia đình, một người thân. Và ta lại nhớ đến nàng, Bài Phong. Nàng là người duy nhất trên cõi đời này mà ta nghĩ đến. Ta nghĩ về nàng suốt cả đêm thâu. Ta nhớ đến giây phút hạnh phúc khi ôm nàng trong lòng. Ta nhớ đến đêm mưa hôm ấy, khi đôi ta cùng đứng dưới mưa trao nụ hôn đầu. Ta đã lập nên Thiên Môn Trận, một nơi dễ vào khó ra, nhưng xem ra nay ta cũng đang lạc lối giữa một Thiên Môn Trận khác, do Tạo Hóa sắp bày - một Thiên Môn Trận của tình yêu nam nữ, của ân ái nồng nàn, của đắm đuối say mê ...
Cũng may, sư phụ Hi Di đã kéo ta ra khỏi cái trạng thái mê muội đó, khiến ta trở về với thực tại. Phải, phục quốc là cái mà ta cần có, là cái mà ta phải hòan thành. Còn tình yêu? Làm sao tình yêu có thể sánh được với tâm nguyện lớn lao suốt mấy chục năm trời mà ta đã ấp ủ trong lòng ? Giờ đây, ta như kẻ đã tỉnh mộng, ta đã có sự lựa chọn rõ ràng. Ta sẽ bất chấp tất cả, sẽ nhẫn tâm hơn khi làm việc gì, sẽ giết bất cứ kẻ nào cản bước tiến của ta ...
Lại là Bài Phong. Ta lại gặp nàng nơi đây.
"Mỗi người có một ước nguyện. Để hòan thành ước nguyện đó, buộc họ phải hy sinh rất nhiều. Ta cũng không ngọai lệ.” Ta đã nói với nàng như thế. Để hòan thành ước nguyện khôi phục Bắc Tống, ta buộc phải hy sinh cả tình yêu của ta, dù cho lòng ta vẫn còn tha thiết yêu nàng. Đó là sự lựa chọn của ta. Ta cũng đã cám ơn nàng vì nàng đã cho ta một giấc mơ ngọt ngào, đã cho nàng biết rằng giờ đây ta đã tỉnh rồi giấc mộng yêu đương, đã cảnh báo nàng đừng để ta gặp lại nàng nữa. Ta thật sự không muốn giết nàng. Ta đã tha chết cho nàng, nhưng nàng vẫn không chịu để ta yên với lý tưởng của ta. Nàng lại còn dùng miếng ngọc bội mà lúc xưa ta đã tặng nàng, như là kỷ vật ân tình giữa ta và nàng, để buộc ta phải từ bỏ lý tưởng mà ta hằng theo đuổi. Điều đó sẽ không thể có được. Ta sẽ không để bất cứ ai hay bất cứ thứ gì cản trở việc hòan thành tâm nguyện lớn lao của ta.
Bài Phong, ta phải giết nàng. Ta phải giết tình yêu của ta ...
14 năm sau ...
Mười bốn năm rồi, ta đã trở thành một người khác, với cái tên Trương Ngưu thật giản dị bình thường. Cuộc sống nơi làng quê thôn dã, cuộc sống của một nông phu - một người dân thường - thật là thanh thản và bình dị biết bao. Ta đã quen rồi với việc trồng trọt đồng án, với lối sống thanh đạm không đua chen với đời. Ta giờ đây đã biết quý trọng mạng sống con người, ghét chuyện binh đao khói lửa - một việc chỉ đem lại một màu tang tóc cho cuộc sống con người. Sau khi nhớ lại tất cả mọi chuyện trong quá khứ và nhất là sau khi tâm sự cùng Lý huynh, ta đã hiểu được thêm nhiều điều. Cũng như Lý huynh, người cũng mang trong mình dòng máu hòang tộc, ta đã quyết tâm dẹp bỏ giấc mộng khôi phục Bắc Tống của mình, vì ta giờ đây đã hiểu được rằng, ta không thể vì bản thân ta mà bắt những người vô tội khác phải chịu đau thương chết chóc do những cuộc chiến tranh. Đã có lúc, ta muốn được quy y cửa phật , tụng kinh niệm phật, như để sám hối những lỗi lầm trước đây của ta. Nhưng rồi, ta đã không thể vào cửa phật được, bởi vì một người con gái ...
Dương Bài Phong. Lại là nàng, người yêu dấu của ta. Lúc ta còn bị mất ký ức, ta không hiểu được vì sao khi gặp nàng , ta có cảm giác rất là thân thiết và gần gũi. Giờ đây, khi đã lấy lại ký ức, ta mới hiểu được rằng ta và nàng vốn đã yêu nhau từ trước. Hình bóng của nàng luôn mãi khắc sâu trong tâm trí của ta. Ta đã từng có lúc muốn giết nàng, như là giết đi tình yêu của ta. Nhưng ta đã sai. Ta có thể giết chết được nàng, nhưng ta không thể giết chết được ái tình, ta không thể giết chết được cái tình yêu tha thiết mà ta đã dành cho nàng. Thiên môn trận đã bị phá hủy, ta bị mất đi ký ức. Nhưng tình yêu chân thành thắm thiết của ta đối với nàng thì không hề mất đi. Chính vì vậy mà ta lại lần nữa nói tiếng yêu nàng sau khi gặp lại nàng.
Giờ đây, ta đã có thể nói lên những lời nói yêu thương chân thành tự đáy lòng ta đối với nàng, những lời nói mà khi xưa ta đã không thể tỏ bày cùng nàng:
"Anh sẽ vì em mà trồng hoa cúc đầy cả núi, hằng ngày đợi em đi ngang qua đay, để anh được ngắm nhìn em, vậy là anh cũng đã mãn nguyện."
"... dù là 1 năm, 10 năm, 100 năm hay 2000 năm, thì anh vẫn luôn đợi em..."
Phải, dù có bao nhiêu năm đi nữa, ta vẫn mãi nhớ đến nàng, chờ đợi nàng, Bài Phong.
Cảm ơn trời đất, vì sau cùng ta và nàng đã nên duyên chồng vợ, suốt đời bên nhau. Tạo hóa không cho ta trở thành vua một nước, nhưng tạo hóa đã ban tặng cho ta một mối tình thắm thiết thủy chung. Đó là một món quà quý giá của tạo hóa mà ta sẽ quý trọng và nâng niu suốt đời. Ta giờ đây rất hạnh phúc vì được làm một người dân bình thường, có một mái ấm gia đình và một người thân yêu. Đó mới thật sự là niềm mong ước mà mỗi con người nên có. Niềm mong ước ấy thật bình thường và giản dị biết bao. Ta giờ đây mới hiểu thấu được lời dạy của sư phụ Hi Di ngày trước: hạnh phúc đến với con người ta từ những điều rất bình thường, rất giản dị và đơn sơ ...
<3 Gia Luật Hạo Nam
Trả lờiXóaBài viết hay quá ! Thích tình yêu của Hạo nam và Bài Phong, ty làm cho trái tim băng giá ấy ấm áp !
Trả lờiXóaBài viết của bạn thật sự rất hay. Cám ơn bạn rất nhiều.
Trả lờiXóaCảm ơn bạn bài viết hay quá mình ước Nam Ca và Phong Tỷ đc thành đôi thì hay quá
Trả lờiXóaCảm ơn bạn rất nhiều. Mình mới xem lại phim này, rất cảm động.
Trả lờiXóaBài viết cảm xúc quá, bao năm mình luôn nhớ về cặp đôi này, tình yêu đáng ngưỡng mộ, ko bao jo hối hận. Tiếc là forum Nam Phong Luyến ko còn để mn có thể vào xem lại nhiều bài hay như này.
Trả lờiXóaMình rất thích bài viết của bạn. Tuy nhiên mình lấn cấn chỗ Gia Luật Hạo Nam muốn giết Bài Phong, trong phim không có đoạn nào Hạo Nam muốn tổn hại Bài Phong cả. Cảnh phóng kiếm là hắn đã thấy BP mặc Kim ti giáp, đao kiếm không xuyên nên hắn mới làm vậy để cắt đứt tình cảm của Bài Phong, để BP hận hắn.
Trả lờiXóaMình xin lỗi vì máy bị đơ nên một bình luận bị đăng mấy lần, thật là làm phiền bạn quá m(_ _)m
Trả lờiXóa