Thứ Sáu, 7 tháng 10, 2011

Mộc Quế Anh | ...Bài Phong - em là gió hay nơi dừng chân của gió...

...một nốt trầm cho bài ca "Nam Phong Luyến"...

Xem MQA lần đầu tiên từ lâu lắm, lúc đó còn bé xem phim chỉ vì đơn giản là buồn, ko có gì giải trí...vậy mà lại rất ấn tượng với Bài Phong - Hạo Nam ...sau này xem nhiều phim, yêu thích nhiều nhân vật, nhưng tình cảm cho BP - HN vẫn vẹn nguyên như ngày nào...

Có lẽ đã lâu lắm rồi tôi mới xem lại phim này, nhiều tình tiết cũng ko còn nhớ rõ lắm vì vậy mà xem phim như làm quen với một người bạn cũ đã biết lâu năm...

Vốn ko định post bài này lên, đó chỉ là một dòng cảm xúc có từ lâu, viết ra giấy cất giữ... nhưng rồi cũng quyết định chia sẽ...

...

...mặc dù ko thích lắm với dạng vai những người hầu gái lanh lợi, dễ thương... vật mà BP lại để lại trong tôi nhiều ấn tượng sâu sắc. Em trong sáng, ngây thơ...em hồn nhiên, tinh nghich...em phá phách, tự mãn...đối với tôi em là cơn gió heo mây mùa hạ mát mẻ, dễ chịu...có lẽ vì vậy mà em tên "Phong"...

Cuộc sống của em có lẽ sẽ toàn niềm vui, có lẽ sẽ toàn màu hồng nếu một ngày nọ em ko nhìn thấy tên Lao Thiện Nhân, kẻ thù đã giết gia đình em, kẻ đã làm cho em mồ côi trong cõ đời này... Nhưng em đau biết được em càng cố sức giết LTN thì em càng rút ngắn khoảng cách sợi dây vo hình gắn kết em với một người...người được gọi với cái tên Lưu Hạo Nam...

Hạo Nam, anh đã đi một chặng đường dài để đến ngày hôm nay, chỉ còn một tí nữa thôi là cơ hội phục quốc của anh có thể thực hiện, chỉ cần anh tìm ra kho báu...vì vậy anh cần LTN... Để có ngày hôm nay anh đã nếm trải qua biết bao cay đắng, bao đau khổ, anh đã đánh mất chính mình để trở thành người gian tà, ko từ thủ đoạn nào để đạt mục đích của mình... Anh lạnh lẽo quá, cô đơn quá... anh là cơn gió mùa đông băng giá, nghiệt ngã lướt qua miền cảm xúc của tôi...

Và rồi hai tâm hồn chả có mấy điểm chung lại đồng cảm với nhau, từ những người ghét nhau, muốn giết nhau họ lại cảm mến nhau, yêu nhau... Và lần đầu tiên trong cuộc đời, HN cảm thấy ấm áp, lần đầu tiên anh ko cần phải cảnh giác, ko cần phải toan tính...anh đã tìm được bến đỗ... Tôi chợt nghĩ " BP, liệu em là gió hay nơi dừng chân của gió"...

Hạnh phúc thật ngắn ngủi và mong manh, với gánh nặng đè lên vai, HN ra đi, từ đây anh và BP là 2 người của hai chiến tuyến...Thật ra BP có thiết gì Tống hay Liêu, em đâu có cái lý tưởng to lớn là bảo vệ đất nước, nhưng em lỡ mang họ Dương, em nợ họ Dương, mà em lại là người có tình, vì vậy đành khép kín trái tim...

Ngày gặp lại nhau, họ trở thành kẻ thù...Nhiều người từng hỏi, nếu MQA ko ra tay kịp thời thì chả lẽ BP lại chết dưới kiếm của HN. Quả thực, tôi mong lúc đó MQA đừng xuất hiện, có lẽ, mà ko, tôi dám chắc mũi kiếm kia sẽ chỉ đi vào khoảng ko hư vô, nó chắc chắn ko đi vào người BP... phải chăng MQA xuất hiện là định mệnh, một định mệnh nghiệt ngã cắt đứt mối lương duyên... HN lạnh lùng vung kiếm, BP đau xót, nhưng có ai thấy rằng mũi kiếm của anh tuy mạnh mẽ nhưng ko có sát khí, anh lạnh hay anh đang giấu đi cảm xúc... tôi cứ nghĩ giá như MQA đừng xuất hiện, phải! tất cả chỉ là giá như...

HN cả đời đấu tranh vì một lý tưởng, một tương lai ko chắc chắn, anh tìm kiếm kho tàng, anh tìm kiếm thời huy hoàng của gia tộc...Nếu thành công anh được gì, ngai vàng ư? vinh quang? tất cả đều vô nghĩa, anh sẽ mãi cô đơn, sẽ mãi cảnh giác, nghi hoặc, mãi mãi ko ngủ yên... HN à, kho báu anh tìm kiếm bấy lâu đang ở bên cạnh anh kìa, sao anh ko thấy, BP là kho báu của anh đó, báu vật của riêng mình anh, chỉ cần anh với tay thì đã có thể chạm được, sao anh ko với tay ra? hả, HN...

...chiến tranh đã qua đi, đã bao năm rồi nhỉ, có lẽ lâu lắm rồi...trái tim BP giờ đã khép, có lẽ đã chết từ cái ngày HN bị chôn vùi trong máu lửa của trận chiến năm nào... em đã ko còn là cơn gió tinh nghịch nữa, em trầm lắng hơn mặc cho gó vẫn thổi, mây vẫn bay, hồi ức ngày nào vẫn vẹn nguyên màu hoa sữa, tình yêu của em giờ đây như tiếng vĩ cầm nơi nào đó đọng lại, lúc trầm, lúc bổng, lúc xa, lúc gần... HN ơi, anh đang bay đến nơi nào? nơi dừng chân của anh vẫn còn đó, vẫn là BP, vẫ tình yêu tha thiết cho anh, anh có nhìn thấy ko, có nghe tiếng lòng của BP ko...

...Tình yêu chợt đến, chợt đi vội vã...và rồi nó lại chợt đến, bất ngờ... Trái tim BP rung động, một lần nữa rung động, hay nói đúng hơn người khóa trái tim em trong nỗi nhớ, trong xót xa lại mở nó ra, xà vào, gần hơn... nó thật, thật lắm, thật đến nỗi em có thể chạm vào, ôm lấy... HN hay Trương Ngưu, tên gì cũng ko quan trọng, quan trọng là anh đã tìm được đường về nhà sau bao ngày lưu lạc, anh đã tìm thấy kho báu mà mình tìm kiếm bấy lâu, anh đã tìm được nơi dừng chân... bến bờ hạnh phúc...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét