Thứ Năm, 5 tháng 4, 2012

Nếu bạn là đàn ông

Nếu bạn là đàn ông, nếu bạn đã hai mươi, nhưng bạn chưa hai lăm tuổi, bạn buộc phải tìm được một thứ gì đó ngoài tình yêu, giúp đôi chân bạn đứng vững vàng trong cuộc đời này. Bạn phải bắt đầu nghĩ cách để kiếm ĐỦ và sống ĐƯỢC.

Tôi chưa từng bao giờ nghĩ bằng cấp là thứ quan trọng, thiên tài với danh nhân đâu phải từ lò luyện và trường lớp mà ra. Nhưng nếu bạn không học tới nơi tới chốn, thì dù có đi làm cửu vạn, ngay cả bao cát cũng sợ rằng chẳng biết cách mà vác.

Bạn buộc phải làm cho những suy nghĩ văn vẻ và cảm xúc màu mè thị dân của mình dần trở thành lối tư duy sáng sủa, rõ ràng và những ngôn từ giản tiện ngắn gọn. Bởi những thứ màu mè và bồng bột sẽ không thể tồn tại lâu. Bạn phải biết rằng, những sự thích thú khi khi đọc văn hay, nghe lời bay bướm mang lại sẽ chẳng mấy giá trị, trong khi thứ quan trọng nhất lại nằm ở trí tuệ, tinh thần, tâm hồn, nội dung, tư duy của bạn.

Là đàn ông, làm ơn đừng đọc văn của những nhà văn nữ cùng thời với bạn.

Là đàn ông, làm ơn đừng trách người khác, đừng nhỏ nhặt, làm ra vẻ đáng thương.

Làm ơn đừng nghĩ đến cái gì là viết về cái đó.

Và chớ tiếc rẻ đôi chút cảm động bé nhỏ, đôi chút thương xót nhỏ nhoi.

Bạn phải tin vào cái đẹp, tin vào hơi ấm, vào lòng tin con người, sự tự trọng của mỗi người, bạn hãy giữ gìn những phẩm chất xưa cũ này. Tôi không muốn bạn bốc đồng, vô vị, mù mờ, chà đạp chính mình và làm thương tổn người khác. Bạn không nên nhào nặn đời bạn thành một đống hỗn độn tổng hợp đủ thứ.

Khi bạn thay đổi con người bạn, hãy cố nâng niu những giá trị bản thân, cho dù bạn biết rõ, không phải ai cũng ưa những gì bạn đang có.

Làm ơn đừng chấp nhận thỏa hiệp với những con người đang ngụy trang là họ thức thời, cấp tiến. Họ chỉ là những kẻ vô công rồi nghề đang tìm cách biện minh cho sự thua kém của bản thân họ. Sự mạnh mẽ, bản lĩnh đàn ông nằm ở tận trong trái tim bạn, bạn có sức mạnh và vẻ đẹp từ trong tim, từ niềm tin mà dù thời gian và tuổi trẻ có trôi qua cũng không khuất phục được.

Bạn không có quyền ngồi trong cái tháp ngà của trường học, rồi bảo tôi yêu thế giới này tươi đẹp. Bạn phải nhìn thấy cái đen tối của thế giới, sự bẩn thỉu của cuộc đời, sự xấu xa của con người, sau đó mới nói rằng tôi vẫn yêu thế giới này, tôi vẫn yêu cuộc sống và tôi sống.

Tuổi trẻ ngắn ngủi thế, nhưng đừng sợ tuổi già.

Đôi khi, bạn có thể dừng lại nghỉ ngơi, nhưng đừng quỳ xuống.

Khi đi một con đường, bạn chớ ngoái đầu nhìn lại, hoặc tự hỏi, mình đang làm cái gì?

Khi đau và nhục, đàn ông có thể khóc và gào. Khóc đi, rồi rửa mặt, vỗ má mình, rồi áp má mình để trên gương mặt bạn có một nụ cười. Chứ bạn đừng dụi mắt hay lấy tay lau nước mắt. Bởi có thể sớm mai bạn sẽ mang một đôi mắt trũng và sưng vì khóc. Chớ để sớm mai ai cũng nhận ra bạn từng khóc.

Đàn ông hãy xác định cho mình một mục tiêu xa hơn và một lộ trình dài hơn. Hãy nhớ thỉnh thoảng ngửa đầu nhìn trời xanh, và lúc nhìn lên trời xanh hãy nhớ cúi xuống nhìn đất dưới chân mình.

Vào bất kỳ lúc nào, bất kỳ người nào hỏi bạn, bạn yêu mấy lần, đáp án của bạn phải luôn là Hai.

Một lần, cô ấy yêu tôi nhưng tôi không cảm xúc, một lần là tôi yêu cô ấy nhưng không được đáp lại. Hãy luôn nhớ rằng, tình yêu đẹp vẫn luôn đang đợi bạn ở lần yêu sau. Nên đừng luyến tiếc, đừng để một người đàn bà nào có cơ hội làm bạn bị tổn thương tới lần thứ hai.

Làm đàn ông, đừng giao du với văn nghệ sĩ hay bọn văn sĩ trẻ, cũng như đừng làm bạn với những kẻ bất đắc chí, thiếu tâm huyết với đời, cũng tuyệt đối không được bạn bè với những người đàn ông không có nghề nghiệp chính thức, kiêm quá nhiều nghề.

Cũng đừng yêu người phụ nữ nào hy sinh vì bạn. Khi có một cô nàng tự chà đạp bản thân nàng, tự hy sinh, tự chịu thiệt vì bạn, bạn chớ nên vì thế mà cảm động hoặc yêu kẻ lụy tình ấy. Bởi một người đàn ông nghiện hút trộm cắp đầy mình thân với bạn, có thể kẻ nghiện hút trộm cắp tiếp theo sẽ là chính bản thân bạn. Tình yêu cũng tương tự như vậy, khi một người phụ nữ vì yêu mà cầm dao cứa tay mình đau, có thể kẻ tiếp theo bị nàng cứa chính là bạn.

Không bao giờ đặt niềm tin vào một gã đàn ông chỉ định giao du với mình bạn chứ không cho bạn biết hắn đang chơi bời với những bạn bè nào khác.

Khi một cô nàng định gọi bạn là “anh yêu, baby, chồng yêu ơi”, bạn hãy bắt buộc cô nàng gọi bạn bằng tên bạn, bởi bạn là một người đàn ông, bạn không phải thú cưng của ai.

Khi một người đàn ông hoặc một người đàn bà tự nhiên không tới tìm bạn nữa, bạn hãy dứt khoát đừng gọi tới làm phiền họ.

Đừng tin những kẻ dùng tiểu xảo trong tình yêu. Và đừng ác miệng sau khi chia tay người tình. Nghe lời khuyên của người khác, nhưng đừng hối hận, bởi hối hận chưa từng mang lại cho đàn ông bất cứ thứ gì hay ho.

Đàn ông thì không xé ảnh, đốt thư, xé nhật ký, làm những việc mà chỉ diễn viên ba xu trên phim truyền hình mới làm. Bởi bạn tin vào tình yêu. Tin rằng trên đời vẫn còn những người đàn ông tốt và những người phụ nữ tốt đẹp, có thể họ cũng chưa kết hôn, họ cũng vẫn đang vượt trùng trùng biển người trong đời để tìm đến bạn. Nên đừng nói những câu đại loại như: “Thời này làm gì có đàn bà tử tế” hoặc “Làm gì có đàn ông tốt!”. Những câu như thế thường làm người ta hiểu rằng, bạn đã no xôi chán chè, hời hợt với vô số người, vơ đũa cả nắm và không hề sống nghiêm túc, chưa trưởng thành.

Hãy yêu tiền, yêu vật chất, dùng tiền để sống cho ra sống. Nhưng vẫn hiểu rằng những giá trị tinh thần cũng quan trọng biết bao. Và con người bạn, một người đàn ông đầy sức sống, háo hức sống vẫn luôn có giá trị và đẹp đẽ hơn những đồng hồ hàng hiệu, thời trang, phụ kiện sành điệu bạn đang mang. Nếu đã hơn hai mươi tuổi nhưng mỗi phút bạn sống, bạn vẫn phải ngửa tay xin tiền bố mẹ, thì những tiền bạc bạn có, đồ hiệu bạn mặc chỉ làm cho sự vô liêm sỉ của bạn nổi bật hơn mà thôi. Nên đồ hiệu không làm bạn có giá hơn. Bản thân người đàn ông không có giá trị bản thân, thì dù có bọc vàng, được bố mẹ nâng đỡ sự nghiệp chức này tước kia, cũng vẫn chỉ là một kẻ ăn bám bọc vàng. Một con lừa dù có đóng yên cương vàng khối cũng không thể trở thành tuấn mã.

Bạn còn trẻ, có thể chưa đủ tuổi để bắt đầu một sự nghiệp riêng, một tương lai huy hoàng. Nhưng bạn đã đủ tuổi thành niên, nên ít nhất, cũng không thể làm một cái gánh nặng đeo trên lưng bố mẹ, để bố mẹ mất hai mươi năm nuôi dạy, cái gánh nặng đã sống ký sinh trên lưng chỉ nặng thêm và nhiều đòi hỏi hơn.

Bạn đừng tưởng bạn trẻ, bạn làm một kiểu tóc có màu khác người, mặc một bộ quần áo dở nam dở nữ Unisex, rồi phun lên người một thứ mùi nước hoa, thì người khác sẽ tôn trọng bạn. Cái ngước nhìn của người khác không mang ý trầm trồ ngưỡng mộ, mà là cái nhìn khi đi ngang qua sở thú. Rất nhiều đàn ông khác chỉ bởi họ được giáo dục tốt nên họ sẽ không bày tỏ thái độ gì với bạn đâu, họ sẽ tôn trọng sự “cá tính” của bạn, nhưng không có nghĩa rằng, họ không nhận ra sự xấu xí của người đàn ông trước mặt.

Xin bạn đừng coi rẻ những người lao động nghèo. Đừng xấu hổ vì phải làm việc nặng nhọc. Đất không bẩn, mồ hôi không hôi hám. Xin hãy tôn trọng những người có thể không giàu bằng bạn, nhưng họ đang nuôi cả gia đình bằng đôi tay lương thiện và cần cù của họ. Bạn tôn trọng họ, bạn mới biết giá trị của bạn nằm ở đâu.

Làm đàn ông, hãy tha thứ, nhưng đừng quên. Và hãy khoan dung với cả thế giới cũng như với chính bản thân bạn. Để luôn tự nhủ rằng, ta là đàn ông, ta xứng đáng để có được những thứ tốt đẹp hơn

Chủ Nhật, 1 tháng 4, 2012

Thời hoa đỏ

Thời học sinh qua đi ai mà không có chút gì hối tiếc luyến lưu! Những dòng lưu bút học trò là những gì đẹp đẽ thân thương nhất. Có lẽ, cái cảm xúc đó khó mà diễn tả trọn vẹn bằng lời, chỉ có trái tim với những rung động sâu sắc mới thấu hiểu hết được.
Bài thơ đã được Nhạc sĩ Nguyễn Đình Bảng phổ nhạc với giai điệu không thể nào quên
Ai đã từng yêu, từng say đắm, si mê và rồi lỡ để tuột mất  tình yêu thì khi đọc bài thơ “Thời hoa đỏ” của Thanh Tùng sẽ đều cảm thấy chút gì đó trào dâng, hối tiếc xót xa và xen lẫn một chút quặn đau.
Riêng tôi, tôi cũng đã từng yêu, từng si mê, khao khát đến điên dại một người con gái… và rồi chìm đắm trong men đắng dĩ vãng nhạt nhoà.
Khi đọc “Thời hoa đỏ” dường như thấy chính mình đang hoà nhập vào nhân vật tôi trữ tình để gợi nhớ lại đến những phút giây kỹ niệm của cuộc đời mình.
Có thể nói “thời trai trẻ” ở trong bài thơ không chỉ là dĩ vãng của một cuộc đời, mà đây còn là ký ức về một thời hoa đỏ rực cháy giữa lòng tháng sáu, thời của những năm tháng học sinh!
“Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao
Anh nắm tay em bước dọc con đường vắng,
Chỉ có tiếng ve sôi ồn ào chẳng cho trưa hè yên tỉnh
Chẳng chịu cho lòng ta yên…”
 
Có lẽ, những kỹ niệm về một thời học sinh luôn là những kỹ niệm đẹp đẽ khó phai nhất với mỗi con người, đặc biệt khi nó khắc ghi dấu ấn của mối tình đầu.
Ngày tan trường tháng sáu, sân trường với những cánh phượng đỏ rực chói chang, đó cũng là cái khoảnh khắc bên nhau cuối cùng, là giây phút cuối cùng của cuộc đời học sinh…
Những giọt lệ rơi khi chia tay bạn bè, thầy cô, mái trường, và đặc biệt hơn đó cũng là cái khoảnh khắc tàn rơi cuối cùng của mối tình đầu.
Tình yêu không một lần đáp lại, yêu nhưng chỉ dám thốt lời trong cơn mơ, và rồi khi đối diện với thực tại sắp phải chia tay với người mình yêu thì cái cảm xúc yêu đương ấy dường như càng thêm nồng cháy, như chính “màu hoa lửa cháy”. Cái màu đỏ vô tình ấy dường như không hiểu, đang vô tình thiêu cháy cái khát vọng yêu đương trong tôi.
“Ai hiểu được đâu cái màu rực đỏ,
Đang vô tình thiêu cháy tim tôi thành tàn tro…”
Thời gian làm cho mỗi người lớn lên, nó cũng lấy đi trong ta nhiều thứ, những mơ mộng, những kỹ niệm, những ngày tháng học trò và cả tình yêu đôi lứa! Nó làm chia xa những giấc mơ đẹp, và rồi thời gian làm rực lửa những khát khao!
Lần cuối, khi em chợt nhận ra cái cảm xúc mãnh liệt ấy, khi tôi lần đầu nắm tay em bước đi dọc trên con đường vắng, đó cũng là lúc ve ngân dậy tiếng hè về. Tất cả đã quá muộn màng, dường như tiếng ve chỉ làm tôi xót xa hơn, hối tiếc hơn!
Dẫu chỉ dám mơ một lần được một lần nắm tay em chung bước, được thả hồn mình vào nơi yên tĩnh, nhưng thực tại và tiếng ve đã làm cho tất cả trở nên hư ảo!
“Con đường vắng hai người chung lối,
Tay nắm tay trước lúc chia phôi.
Mong yên tĩnh cho đôi ta lần cuối,
Nhưng nát lòng khi dậy tiếng ve ngân”.

Một thoáng ve ngân làm cho ta chợt buồn, bất giác kéo cả luôn thực tại trở về một thời quá khứ!
“Anh mãi mê về một màu mây xa
Về cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ
Về cái vẽ thần kỳ của ngày xưa…”

Thật không thể giải thích cắt nghĩa được những cảm xúc khi yêu, dù đang ở thực tại, nhưng khi nhìn lên trưa hè tháng sáu với xa xa kia là những đám mây trắng xoá và khoảng xanh mênh mông của đất trời, tôi chợt gợi nhớ đến một thời trai trẻ mang nhiều kỹ niệm đẹp đẽ khó tả.
Tình yêu đầu tiên đẹp đến…vô lý. Như một cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ.
Thực ra, khi yêu mọi thứ đều có lý, đều đúng hết! Chẳng cần biết, chẳng cần cắt nghĩa, chỉ cần hay rằng “anh yêu em” mà thôi!
Và rồi cánh buồm kia đã mang bao yêu thương bay vụt mất qua ô cửa nhỏ trở về dĩ vãng. “Trong câu thơ cũ ngày xưa em hát, cái say mê một thời thiếu nữ”, tất cả đã trở thành kỷ niệm ngay chính lúc bấy giờ.
Chỉ với hai khổ thơ đầu, nhưng đã kéo tôi trở về một thời quá khứ kéo dài đằng đằng đầy sự tiếc nuối! Âm hưởng của đoạn thơ như tiếng lòng, vừa mãnh liệt, vừa day dứt, xót xa.
…Trở lại chốn cũ với bao tháng năm xa cách, em đã không còn đó nữa, chỉ còn ở đó góc phượng già và những nhánh hoa rực đỏ chói chang trong buổi trưa hè tháng sáu. Những cánh hoa rụng rơi, rụng rơi như những cơn mưa màu đỏ!
“Mỗi mùa hoa đỏ về
Hoa như mưa rơi rơi
Cánh mỏng manh tan tác đỏ tươi.
Như  máu ứa một thời trai trẻ…”

Và rồi, khi lặng nhìn những đốm hoa lửa đó, trong tôi lại trỗi dậy những cảm xúc ban sơ hôm nào, với một nỗi xót xa day dứt, hụt hẫng nghẹn ngào trào dâng. Mùa hè đi rồi mùa hè lại đến, nhưng em ra đi không một lần trở lại, để cho những cánh phượng rơi buồn đầy sân trường xưa.
“Ôi mối tình đầu, như đi trên cát
Bước nhẹ mà sâu, nhưng cũng qua mau!”

Tình yêu đầu rất nhẹ nhàng nhưng thấm rất sâu vào trái tim, nó cũng rất mỏng manh như chính những cánh phượng, nó tạo thành một vết xước trong con tim, ứa ra biết bao nhiêu là máu dòng máu đỏ. Có gì đau đớn hơn không khi lữa tháng sáu đã hoá con tim thành tàn tro, vậy mà, thực tại hoa cứ rơi như vô tình!
“Ta nhìn sâu vào mắt nhau mà thấy lòng đau xót
Trong câu thơ của em anh không có mặt
Câu thơ hát về một thời yêu đương tha thiết
Anh đâu buồn mà chỉ tiếc
Sao em không đi hết những ngày đắm say!”

Quay ngược dòng thời gian về lại quá khứ, lần cuối gặp em lòng tôi đau xót vô cùng, bởi dường như tôi đã biết đây là lần cuối cùng cả hai bước đi bên nhau,
Dĩ vãng qua đi, hôm nay đây có lẽ tôi chỉ như là một cơn gió và chẳng để lại chút gì dấu ấn trong em. Có gì xót xót tiếc hơn không? Bỡi sẽ chẳng có cỗ máy thời gian nào đưa tôi về được quá khứ để viết lại trang dĩ vãng .
Quá khứ chỉ là quá khứ, thời gian thì vẫn cứ vô tình trôi đi. Sự thật. trong trang  lưu bút, trong những vần thơ tinh nghịch của em không có hình bóng của tôi.
Trong những ngày tôi yêu em tha thiết cuồng dại, em có biết đâu nỗi lòng của tôi, đễ rồi chia xa lòng chợt hối tiếc! Tôi và em chưa kịp đi hết con đường đắm say của tình yêu. Tiễn bước em lên chuyến tàu cuối rời ga mà lòng dâng tràn bao nuối tiếc! Chỉ biết thầm mong cho em được hạnh phúc về sau.
“Sau bài hát rồi em lặng im…”
Chỉ còn màu hoa đỏ gợi về trong tôi những kỹ niệm xa thẳm.
Hoa đặt vào trong tôi mệt vệt đỏ, như vết xước của trái tim, như mảnh khuyết chẳng thể nào lành được.
Tất cả đã trôi đi.
“Sau bài hát rồi em như thể,
Em của thời hoa đỏ ngày xưa.
Sau bài hát rồi anh như thể
Anh của thời trai trẻ ngày xưa.”
Mời các bạn cùng nghe bài hát "Thời hoa đỏ" được thể hiện với NSƯT Thái Bảo qua Video Clip của bạn Kelukhach dàn dựng:

Cảm nhận thơ: Xa lắc mùa thu

TTO - Màu áo trắng, một chàng trung niên ngẩn ngơ hoài niệm trước cổng trường... hình ảnh ấy quen quen, đến độ nhiều người... ngại không dám nói ra vì sợ... cũ. Nhưng chợt nhớ một câu hát trong bài Imagine bất hủ của John Lennon, dù sự đề cập là không tương đồng: Bạn có thể cho tôi là người mơ mộng, nhưng tôi đâu phải là kẻ mộng mơ duy nhất.
Vậy thì chừng nào tình yêu vẫn còn, màu áo trắng vẫn còn, kí ức vẫn còn, hẳn trên đời vẫn không lạc loài những kẻ mộng mơ. Và kẻ ấy vẫn có những vần thơ mênh mang như vậy để đồng cảm:
       Nguyễn Danh Lam
Xa lắc mùa thu

Em không đến trường mùa thu năm ấy nữa
Em không đến trường cả mùa thu năm sau
Chiếc lá rụng xuống hoàng hôn xẹt lửa
Theo mùa thu tiếc nuối chảy qua cầu
Tháng năm buồn ghềnh thác vực sâu
Câu thơ chở chòng chành tiếng khóc
Tôi uống cạn dòng sông trong vốc tay ký ức
Nghe mùa thu xa lắc ngấm vô lòng
Biết em còn đến lớp với tôi không
Lo phấp phổng tháng ngày trôi vội vã
Nắng ký thác đời mình trên sắc lá
Mới hiểu mùa thu đánh tráo tuổi xanh rồi
Tôi quá tuổi học trò từ đấy em ơi
Chiều nay trước cổng trường rươm rướm nước mắt
Chưa kịp nhặt mùa thu vừa chạm đất
Con gái tôi tan lớp giục tôi về.
Trương Nam Hương
Một chiều đi làm về, tôi choáng ngợp bởi sắc áo nữ sinh trung học. Dòng sông trắng sáng bừng góc phố. Tôi ngẩn nhìn, bồi hồi nhớ lại một thời đã qua.
Ngày ấy, màu áo ấy, tôi yêu, tôi say... Dường như trên cuộc đời này, em sinh ra là để mong manh, và em mong manh là để cần sự che chở của tôi? 
Ai đó nói rằng: khi hồi tưởng về quá khứ, mọi thứ thường lung linh, hư ảo và đẹp! Vậy là chiều nay, tha thướt... tôi chợt nhớ đến những lời thơ của Trương Nam Hương:
Em không đến trường mùa thu năm ấy nữa
Em không đến trường cả mùa thu sau
Chiếc lá rụng xuống hoàng hôn xẹt lửa
Theo mùa thu tiếc nuối chảy qua cầu
Nhà thơ buồn. Buồn vì sự ly biệt bất ngờ. Ly biệt thì bao giờ cũng buồn, nhưng khi những người trong cuộc không biết trước, không chủ động, thì nỗi buồn là không tả xiết. Chắc hẳn, ai đã từng trải với những tình cảnh như thế sẽ cảm được nhà thơ. Thơ Trương Nam Hương thường giản dị. Chính thế, khi đau đớn, tác giả cũng biểu hiện ngay nỗi đau ấy ở ngôn từ: tiếc nuối, rụng, chảy... Em đã đi rồi, đi vào giữa mùa thu. Mùa thu thường đẹp và buồn. Nhưng, mùa thu ở đây không chỉ buồn mà nó là sự đớn đau:
Tháng năm buồn ghềnh thác vực sâu
Câu thơ chở chòng chành tiếng khóc
Tôi uống cạn dòng sông trong vốc tay ký ức
Nghe mùa thu xa lắc ngấm vô lòng
Em đã đi, đi thật rồi. Và mùa thu kia cũng xa rồi. Nhà thơ dùng “xa lắc”, thọat nghe qua cứ ngỡ đó là một sự vụng về trong cách dụng ngôn. Nhưng không, thay vì dùng “xa xôi”, “xa ngái”, “xa tít” v.v. nhà thơ đã dùng “xa lắc”, rất giản dị và chứa cả nỗi niềm xót xa. Dù việc em ra đi đã trở thành quá khứ, nhưng, tôi vẫn đau lòng, tôi vẫn rưng rưng. Bởi vì, tôi chưa bao giờ quên em. Cho dù, tôi đã cố.
Biết em còn đến lớp với tôi không
Lo phấp phổng tháng ngày trôi vội vã
Nắng ký thác đời mình trên sắc lá
Mới hiểu mùa thu đánh tráo tuổi xanh rồi
Nhà thơ hoài niệm. Ở đây, chúng ta thấy sự phập phồng, bất an, bàng hoàng. Nhưng rồi cũng hiểu: Sự thật là em đã ra đi. Sự thật là… tôi đã vĩnh viễn mất thời tuổi trẻ. Sự thật là… tất cả không bao giờ trở lại:
Mới hiểu mùa thu đánh tráo tuổi xanh rồi.
Và như dòng chảy của cuộc sống, sau “biến cố” ấy, nhà thơ đã trưởng thành:
Tôi quá tuổi học trò từ đấy em ơi
Nhà thơ, viết một câu, theo tôi là một “tiếng kêu” thì đúng hơn. Nhưng, dù sao đó cũng là sự thật. Tôi trưởng thành lên, tôi trôi đi trong dòng đời. Tôi thu xếp cuộc đời mình. Tôi không còn mơ mộng. Tôi có gia đình...Nhưng…
Chiều nay trước cổng trường rươm rướm nước mắt
Đến đây, nếu Em của nhà thơ đọc được bài thơ này, hay ít nhất là câu thơ này, tôi nghĩ, nàng sẽ hạnh phúc! Hạnh phúc, bởi vì, mình đã quá đẹp trong lòng của ai đó. Đến giờ phút này, dù bao nhiêu khó khăn của cuộc đời có ập đến, có lẽ nàng cũng sẽ vượt qua được. Nhưng rồi, hồi tưởng của tác giả tan biến:
Chưa kịp nhặt mùa thu vừa chạm đất
Con gái tôi tan lớp giục tôi về
Tác giả đang định “nhặt”: mùa thu hay “ký ức”? Có lẽ cả hai. Nhưng, thực tại không như thế. Hình ảnh một người đàn ông đứng trước cổng trường, dõi mắt vào khoảng không mênh mông, vô định, tôi nghĩ, sẽ còn sống rất lâu trong lòng của những người đã, đang và sẽ yêu. Nếu không có tiếng gọi của đứa con gái, chắc nhà thơ sẽ bất động. Và nhà thơ của chúng ta, cần một sự lay động để trở về với đời sống hiện tại của mình. Nhà thơ sẽ trở về với gia đình của mình.
Sự chia lìa trong tình yêu bao giờ cũng tạo ra một sự đau đớn. Nhưng, có lẽ cảm ơn đời còn khiến cho chúng ta biết đau khổ vì tình yêu. Và chính nhờ những điều như vậy tình yêu mới trở thành bất tử. Hóa ra, đọc xong bài thơ này của Trương Nam Hương, chúng ta ngộ ra một điều rằng: Đôi khi, sự đau khổ giúp chúng trưởng thành hơn, vững chãi hơn và đáng yêu hơn.

Thứ Sáu, 6 tháng 1, 2012

Bàn về "say" với tiếu ngạo giang hồ

Nói đến Lệnh Hồ Xung không ai không nghĩ tới chữ say. Say trong rượu, say trong tình, trong nghĩa, say trong một thế giới hoàn mỹ mà những con người bình thường không thể nào với tới được.

Nếu không say trong tình, sao lại đi cứu một tiểu ni cô không hề quen biết đến nỗi suýt mất mạng, sao lại si mê một tiểu sư muội vừa hận vừa thương mình như một người anh? Nếu không say trong nghĩa, sao lại kết giao với một Điền Bá Quang làm trăm chuyện ác, liều chết cứu Hướng Vấn Thiên, một người qua đường trong Ma Giáo mà hắn từng thù ghét? Nếu không say trong một thế giới hoàn mỹ, sao có thể che giấu cho những tội lỗi của Nhạc Bất Quần để rồi một mình thêu dệt những vọng tưởng cuối cùng rằng sư phụ mình vẫn là người tốt, để cứu vớt cái hình ảnh một người sư phụ đáng kính, để trân trọng những ký ức tốt đẹp cuối cùng về người thầy - người cha tán tận lương tâm này trong cái trí óc nhỏ bé hồ đồ của hắn?

Lệnh Hồ Xung say chứ, ngay cả những lúc tỉnh táo nhất cũng là đang say. Lệnh Hồ Xung hồ đồ chứ, rõ ràng hiểu được dã tâm của Nhạc Bất Quần không nhỏ nhưng ở đại hội minh chủ của Ngũ Nhạc phái, hắn đã không do dự đề cử Nhạc Bất Quần làm chưởng môn phái Ngũ Nhạc. Hồ đồ hơn, sau khi nhận ra Nhạc Bất Quần là một kẻ ti tiện đã ăn cắp Tịch Tà Kiếm Phổ của nhà họ Lâm để độc bá võ lâm vẫn còn tha chết cho gã, vẫn còn gọi gã là sư phụ, vẫn còn quỳ xuống để van xin gã như thể chính hắn, chứ không phải kẻ ác đội lốt người kia, đã làm những việc ác tày trời. Để rồi cuối cùng nhắm mắt chờ chết dưới tay Nhạc Bất Quần, nếu không nhờ Nghi Lâm kịp thời giải cứu, có lẽ lúc đó Lệnh Hồ đại hiệp đã thành một bóng ma đa tình dạo chơi dưới âm ty.

Hồ đồ thật, say thật, nhưng Lệnh Hồ Xung say trong một thế giới đẹp và lý tưởng hóa, bởi bản thân hắn là người yêu cái đẹp. Yêu cái đẹp của nữ giới khi ngắm Nghi Lâm khấn nguyện với sao trời, khi Doanh Doanh giận dữ đỏ mặt trông như một nàng tiên giáng trần. Yêu cái đẹp của âm nhạc khi liều mình bảo vệ bản Tiếu Ngạo Giang Hồ, trong khi bản thân không có chút kiến thức về âm luật, khi lưu luyến bà bà không nỡ rời cũng chỉ vì mấy bản nhạc bà đàn nghe thật xao xuyến lòng người. Yêu cái đẹp của kiếm thuật, của Độc Cô Cửu Kiếm vô chiêu thắng hữu chiêu, nước chảy mây trôi như quên hết trên đời còn có một cái gọi là "chiêu thức".

Và trên hết, Lệnh Hồ Xung yêu cái đẹp của sự tự do. Người có khoáng đạt, tâm có thảnh thơi thì mới có thể xử kiếm như hành vân lưu thủy. Quên hết những tôn ti trật tự, những quy củ trong võ lâm, Lệnh Hồ Xung một khi đã muốn thì sẽ làm, mặc cho người đời khen chê nguyền rủa, chỉ cần không trái lương tâm.

Không thể nào quên cái cảnh Lệnh Hồ Xung kêu gào tuyệt vọng khi ôm xác của Nhạc Linh San, nhìn nàng lần cuối trước khi nàng ra đi và cũng mong nàng sẽ trăn trối lại những lời thương yêu cuối cùng. Để rồi nàng xin hắn bảo vệ cho Lâm Bình Chi, người đã hắt hủi nàng như một kẻ ghẻ lở và đã không chút xót xa đâm nàng một dao để "tỏ lòng trung với Tả Lãnh Thiền". Vậy mà Lệnh Hồ Xung còn chịu nhận lời, chịu hứa với tiểu sư muội để nàng yên tâm nhắm mắt. Trước khi chết, nàng vẫn còn đâm một nhát chí mạng vào tim hắn: nàng cất tiếng hát, hát lên những câu dân ca Phúc Kiến xưa kia Lâm Bình Chi đã dạy.

Cả đời nàng đã làm khổ hắn rồi, bây giờ có đâm thêm một lần nữa cũng có sao đâu? Lệnh Hồ Xung thần trí không còn tỉnh táo cứ thế ôm nàng chạy mãi, chạy mãi cho đến khi gục ngã.

Xung ca ơi, đến lúc này mà chàng còn say thế sao, si thế sao! Trước lúc lâm chung, lúc mỗi lời đều là lời thật lòng nàng đã có sự lựa chọn của mình rồi. Những việc nhân nghĩa trên đời, hư danh trên đời chuyện gì chàng cũng hiểu thấu, nhưng với tình cảm của mình chàng lại cố chấp như thế, điên cuồng như thế? Tiểu sư muội của chàng đã là một kẻ si khờ, nhưng chàng thì có khác gì đâu?

Chàng say, nhưng vẫn còn tỉnh để nhìn thấu cái gì gọi là mây khói, cái gì gọi là hư vô. Những quyền lực, chức vị trên thế gian có bao nhiêu rồi cũng trở về với cát bụi. Nhậm Ngã Hành một đời tỉnh táo là thế, danh tiếng chấn động giang hồ là thế, một ngày đẹp trời cũng như ai bỏ đi không một lời trối trăn. Tả Lãnh Thiền oai danh là thế, ác độc là thế, cuối đời mù mắt không nơi nương tựa, đến cái kết cục của mình tại sao thê thảm như thế cũng không bao giờ biết cho minh bạch được nữa.Nhạc Bất Quần khôn ngoan là thế, tính toán là thế, thâm trầm bao nhiêu năm để được cái danh "Quân tử kiếm" rồi cũng chết dưới tay của một tiểu ni cô vô danh trong phái Hằng Sơn.

Trong Tiếu Ngạo Giang Hồ, Nhạc Bất Quần có lẽ là người tỉnh táo nhất, tính toán nhất, tâm cơ cao nhất. Chưa một lần nhíu lông mày trước thế lực bành trướng của Tả Lãnh Thiền, chưa một lần nao núng trước thế lực của Kiếm Tông quay lại phục thù. Con người mưu mô chước quỷ này cho đến khi bị Nhậm Doanh Doanh ép uống Tam Thi Não Thần Đan cũng vẫn giữ được phong độ của một Quân tử kiếm ngày nào, không hề van lạy tha mạng mà bỏ đi rất lặng lẽ để chờ dịp phục thù. Thế nhưng tỉnh táo mà lại chỉ thấy những việc rất hư vô, quyền lực, danh vọng, là mơ ước suốt đời của gã.

Chỉ vì hai chữ "quyền lực", Nhạc Bất Quần có thể lạnh lùng hy sinh con gái để lấy cắp được Tịch tà kiếm phổ, hy sinh đồ đệ yêu thương nhất của mình vì hắn không thuận theo cái phương châm học võ cứng nhắc tẩy não, xem Ma Giáo là kẻ thù của gã nữa. Trong đời Nhạc Bất Quần có lẽ chưa bao giờ say. Toan tính chồng chất như sóng sau dồng sóng trước, để rồi cuối đời chết trong tủi nhục, không biết vì sao mình lại chết.

Có một nhân vật tôi muốn bàn khi luận về việc "say trong cái đẹp", đó là Đông Phương Bất Bại. Giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo là một kẻ bán nam bán nữ, đồng ý tự cung để học Quỳ Hoa Bảo Điển.

Trước khi trở thành bán nam bán nữ, Đông Phương Bất Bại cũng là một kẻ tỉnh vô cùng. Hắn đã dự trù kế hoạch đảo chính chu đáo, đã kết bè đảng, trừ khử những người trung thành với Nhậm Ngã Hành để từng bước từng bước diệt luôn họ Nhậm và trở thành giáo chủ. Nhưng ngồi lên được cái ghế giáo chủ rồi thì Đông Phương Bất Bại lại say. Say trong tình yêu si mê bệnh hoạn với Dương Liên Đình, vì hắn mà bạn chí thân khắc cốt ghi tâm cũng có thể hy sinh. Chính bản thân hắn cũng vì tiểu tử họ Liên mà chết một cách thanh thản không chút hối hận. Không chỉ vậy, Đông Phương Bất Bại cũng yêu cái đẹp như Lệnh Hồ Xung, biết thưởng hoa, thưởng nhạc. Suốt ngày hắn say sưa ngắm vườn hoa đào nở rộ, ngắm những cảnh vật mà người trong võ lâm cho là phù phiếm, ngắm những áo quần kỳ công thêu dệt mà chỉ có một người có khiếu thẩm mỹ tinh tế mới có thể tạo thành. Đông Phương Bất Bại chê Nhậm Ngã Hành là thô tục.

Đúng vậy, so với Đông Phương thì Nhậm Ngã Hành tuy tỉnh táo hơn nhiều nhưng lại không biết thưởng thức cái đẹp bằng một góc của kẻ mà ông ta khinh là "người không ra người, quỷ không ra quỷ". Giá như Đông Phương Bất Bại là một người đàn bà thì cuộc sống của hắn có lẽ sẽ nhiều ý nghĩa hơn, thì hắn cũng giống như Doanh Doanh, biết trân trọng những con người đang say trong chân tình của nhân gian. Tiếc thay Đông Phương Bất Bại không những là nam nhân, không những biết thưởng thức cái đẹp, mà lại còn là một kỳ tài võ học.

Hai chữ say và tỉnh thật khó mà phân biệt. Tuy vậy những người tỉnh táo nhất thường là những người đang mê muội nhất, bởi họ đang quên đi cái đẹp tối cao tạo hóa đã ban cho họ: được làm người, được sống.

Thứ Sáu, 7 tháng 10, 2011

Linh khúc và đêm tàn

Chỉ một khoảnh khắc thôi
Rồi Hoa Sơn, đom đóm ngừng bay
Rồi rừng sâu, gã lãng tử khờ gào khóc ...

Xấu xa, bội bạc, tham phú quý giàu sang, có mới nới cũ.

Miệng lưỡi thế gian miêu tả nàng bằng những lời như thế đấy! Còn những người không ghét nàng thì lại thương hại nàng, thương hại nàng ngốc nghếch khờ khạo, mà họ không biết rằng đã yêu, thì còn có ranh giới giữa ngốc nghếch và khôn ngoan, giữa khờ khạo và lý trí nữa sao?

Nàng là một kẻ bạc tình.
Đáng đời nàng. Tội nghiệp nàng. Thương cho nàng. Hãy tha thứ cho nàng.

Tôi không thương nàng. Thương gã Lệnh Hồ đau vì nàng bao nhiêu, lại càng hận nàng bấy nhiêu. Tôi không tội nghiệp nàng. Có chi để tội nghiệp, khi nàng biết rõ con đường mình đã chọn sẽ chỉ là đao gươm rỉ máu mà vẫn cứ tiếp bước.

Tôi lại càng không tha thứ cho nàng.
Bởi nàng không có lỗi.

Tôi ngưỡng mộ nàng.
Vì nàng dám yêu, và dám yêu đến từng hơi thở cuối cùng.

Sự lựa chọn của nàng là sai lầm, nhưng nàng không sai. Bởi nếu tình yêu là sai, thì trên đời thứ gì mới là chân lý?

Nàng lỡ yêu một Lâm Bình Chi dịu dàng mà cứng rắn, cùng đường mà vẫn kiên cường không cúi đầu. Vì sao nàng không biết trước được hắn sẽ trở thành một kẻ bất nam bất nữ, bị oán thù che mờ mắt, sao không biết trước trái tim hắn sẽ còn lạnh hơn cả băng giá? Băng giá rồi cũng sẽ tan, nhưng trái tim của Lâm Bình Chi không bao giờ có thể học yêu thêm một lần nữa.

À, vì nàng không phải là tiên tri.

Nàng vứt bỏ mối tình đầu nồng thắm với một đại sư ca suốt ngày say sưa bất chấp lễ nghĩa để đi theo một kẻ nho nhã thanh lịch, con nhà quyền thế, nghiêm chỉnh đạo mạo y như cha nàng. Vì sao nàng lại bị lừa bởi cái bề ngoài vốn như chiếc áo trắng tinh khôi, mà bên trong sợi vải đã rách tươm hết thập phần như thế?

À, vì nàng không phải là thánh nhân, mà chỉ là một cô gái nhỏ rất đỗi bình thường.

Trách nàng bội bạc, xua đuổi đại sư ca bao năm chăm sóc chở che cho nàng, chỉ vì một kẻ từ đầu đến cuối không để nàng vào trong mắt, không biết rằng nàng đang hiện diện, không quan tâm nàng còn sống hay đã chết rồi.

Vì nàng muốn yêu Lâm Bình Chi cho chân thành, và trọn vẹn.
Vì tình yêu mà có lý trí rạch ròi thì liệu có còn là tình yêu chăng?

Ừ, thì đâu phải nàng trái lệnh cha lặn lội đường xa đem bí kíp Tử Hà về cho Lệnh Hồ Xung chữa bệnh.

Đâu phải nàng trên Tung Sơn đỉnh lại lạc vào giấc mơ đẹp năm xưa, tạm quên mất trượng phu mình và bao nhiêu cặp mắt quần hào đang quan sát mà vẫn vô thức sử Xung Linh kiếm pháp cùng Lệnh Hồ Xung, cũng như thuở nào đại sư ca và tiểu sư muội sử kiếm bên thác nước tuổi thơ.

Ừ, nàng bội bạc thật đấy.

Thương thay gã Lệnh Hồ, bởi hắn sẽ chỉ là những giấc mơ ấy, thoảng qua rồi tan vào không gian. Còn trái tim nàng chỉ chứa đựng được một hình bóng duy nhất, nàng mang theo xuống cõi tuyền đài ...

Nàng thương Lệnh Hồ Xung, nhưng không yêu hắn.

Đêm tàn. Máu rỉ.

Đại sư ca của nàng bật khóc điên loạn. Rồi hắn sẽ trả thù cho nàng, rồi hắn sẽ băm vằm Lâm Bình Chi ra thành vạn mảnh.

"Tiểu sư muội chết rồi, xin đại sư ca... hết sức chiếu cố cho gã... đừng để người ta khinh nhờn gã."


Lệnh Hồ Xung không hiểu. Hắn thật sự không hiểu!

Cuối cùng thì tiểu sư muội của hắn đến chết vẫn thủy chung hướng về con người xấu xa đã không ngần ngại đâm nàng một đao để "tỏ lòng thành với Tả chưởng môn"! Cho dù họ Lâm có là kẻ sát hại nàng, nàng vẫn một lòng lo lắng cho sự an nguy của gã!

Cả đến lúc lìa đời, nàng vẫn chỉ nhớ đến kẻ đã sát hại nàng. Lòng nàng sao lại hẹp đến thế, sao lại tàn nhẫn đến thế, lại không dung nổi một Lệnh Hồ Xung lúc nào cũng yêu nàng tha thiết?

Trớ trêu thay.

Hắn ở cạnh một Nhậm Doanh Doanh nhất hô vạn ứng, xinh đẹp hơn nàng thập phần, nhưng chẳng bao giờ mà hắn không nhớ đến nàng. Nàng xua đuổi hắn, hắn cũng chỉ lặng lẽ cắn răng bỏ đi nhưng chẳng bao giờ trách nàng một câu.

Giờ đây, hắn đang ở cạnh nàng khi chồng nàng đã giết hại nàng rồi bỏ đi, đang ôm lấy nàng vào lòng, đang gào thét tưởng như trái tim hắn sẽ vỡ ra làm trăm mảnh, như hắn có thể chết theo nàng bất cứ lúc nào.

Vậy mà lòng nàng vẫn chỉ có Lâm Bình Chi.

Nàng ác lắm!

Nàng cất tiếng hát trong vô thức, bài ca Phúc Kiến Tiểu Lâm Tử dạy nàng trên đỉnh Hoa Sơn những ngày đầu gặp gỡ. Khúc ca nàng ngọng nghịu tập hát theo "Lâm sư đệ", những ngày vô tư lự nàng cùng gã đi hái nấm trong rừng già.

Rồi tiếng hát của nàng cũng yếu dần đi theo từng hơi thở, nhòe nhoẹt đi theo ánh trăng chênh chếch đang bị mây che.

"Tiểu sư muội! Tiểu sư muội! Sư muội đừng sợ gì hết. Tiểu huynh bồng tiểu sư muội đến chỗ má má."

Ngốc ạ, nàng có sợ chi đâu ... Ngươi khóc cho nàng, nhưng nàng lại đang mỉm cười đấy.

Nàng mỉm cười, mà ngực ngươi sao như có vạn lưỡi dao đâm?

Phải chăng vì đến thời khắc cuối, nàng vẫn chỉ nhớ đến bài hát gã dạy nàng, còn ngươi, kẻ si tình vạn kiếp bất biến, nàng đã đem cất ký ức về ngươi ở nơi nào rồi mà bây giờ lại không tìm ra được?

Đêm tàn. Rừng khép.

Linh khúc của nàng, hoà quyện với tiếng khóc đại sư ca nàng, theo tiếng gió hú của rừng sâu rồi sẽ tan theo sương sớm ban mai. Nàng ngủ rồi, giấc ngủ thiên thu giữa rừng già hiu quạnh, nhưng nàng cũng ngủ mãi trong tim đại sư ca nàng, và sẽ không có ai làm hại nàng được nữa.

Giá như tình yêu không phải là mãi mãi ...

Phúc Kiến hành
Vị thức sầu tương trú **

Rồi tôi, ngậm ngùi tiễn nàng, nàng thiếu nữ bạc phận dũng cảm dám yêu, và dám đối diện với tình yêu bằng nụ cười - ngay cả khi trên gò má lạnh lẽo không còn cảm giác của nàng, nước mắt gã Lệnh Hồ đang chứa chan rơi ...


Rồi nàng, mãi mỉm cười.
Vì tình yêu cho đi mà chẳng cần nhận lại, âu cũng là một niềm hạnh phúc ...



**Hai câu trên trích trong bài "Vũ Lâm Linh", bài từ về Nhạc Linh San, Kim Dung nữ nhân từ.

Vi Nhất Tiếu dịch nghĩa:

Nàng hát câu sơn ca Phúc Kiến
Đâu biết nỗi sầu sắp đến

Nguồn: Việt Kiếm

Mộc Quế Anh | ...Bài Phong - em là gió hay nơi dừng chân của gió...

...một nốt trầm cho bài ca "Nam Phong Luyến"...

Xem MQA lần đầu tiên từ lâu lắm, lúc đó còn bé xem phim chỉ vì đơn giản là buồn, ko có gì giải trí...vậy mà lại rất ấn tượng với Bài Phong - Hạo Nam ...sau này xem nhiều phim, yêu thích nhiều nhân vật, nhưng tình cảm cho BP - HN vẫn vẹn nguyên như ngày nào...

Có lẽ đã lâu lắm rồi tôi mới xem lại phim này, nhiều tình tiết cũng ko còn nhớ rõ lắm vì vậy mà xem phim như làm quen với một người bạn cũ đã biết lâu năm...

Vốn ko định post bài này lên, đó chỉ là một dòng cảm xúc có từ lâu, viết ra giấy cất giữ... nhưng rồi cũng quyết định chia sẽ...

...

...mặc dù ko thích lắm với dạng vai những người hầu gái lanh lợi, dễ thương... vật mà BP lại để lại trong tôi nhiều ấn tượng sâu sắc. Em trong sáng, ngây thơ...em hồn nhiên, tinh nghich...em phá phách, tự mãn...đối với tôi em là cơn gió heo mây mùa hạ mát mẻ, dễ chịu...có lẽ vì vậy mà em tên "Phong"...

Cuộc sống của em có lẽ sẽ toàn niềm vui, có lẽ sẽ toàn màu hồng nếu một ngày nọ em ko nhìn thấy tên Lao Thiện Nhân, kẻ thù đã giết gia đình em, kẻ đã làm cho em mồ côi trong cõ đời này... Nhưng em đau biết được em càng cố sức giết LTN thì em càng rút ngắn khoảng cách sợi dây vo hình gắn kết em với một người...người được gọi với cái tên Lưu Hạo Nam...

Hạo Nam, anh đã đi một chặng đường dài để đến ngày hôm nay, chỉ còn một tí nữa thôi là cơ hội phục quốc của anh có thể thực hiện, chỉ cần anh tìm ra kho báu...vì vậy anh cần LTN... Để có ngày hôm nay anh đã nếm trải qua biết bao cay đắng, bao đau khổ, anh đã đánh mất chính mình để trở thành người gian tà, ko từ thủ đoạn nào để đạt mục đích của mình... Anh lạnh lẽo quá, cô đơn quá... anh là cơn gió mùa đông băng giá, nghiệt ngã lướt qua miền cảm xúc của tôi...

Và rồi hai tâm hồn chả có mấy điểm chung lại đồng cảm với nhau, từ những người ghét nhau, muốn giết nhau họ lại cảm mến nhau, yêu nhau... Và lần đầu tiên trong cuộc đời, HN cảm thấy ấm áp, lần đầu tiên anh ko cần phải cảnh giác, ko cần phải toan tính...anh đã tìm được bến đỗ... Tôi chợt nghĩ " BP, liệu em là gió hay nơi dừng chân của gió"...

Hạnh phúc thật ngắn ngủi và mong manh, với gánh nặng đè lên vai, HN ra đi, từ đây anh và BP là 2 người của hai chiến tuyến...Thật ra BP có thiết gì Tống hay Liêu, em đâu có cái lý tưởng to lớn là bảo vệ đất nước, nhưng em lỡ mang họ Dương, em nợ họ Dương, mà em lại là người có tình, vì vậy đành khép kín trái tim...

Ngày gặp lại nhau, họ trở thành kẻ thù...Nhiều người từng hỏi, nếu MQA ko ra tay kịp thời thì chả lẽ BP lại chết dưới kiếm của HN. Quả thực, tôi mong lúc đó MQA đừng xuất hiện, có lẽ, mà ko, tôi dám chắc mũi kiếm kia sẽ chỉ đi vào khoảng ko hư vô, nó chắc chắn ko đi vào người BP... phải chăng MQA xuất hiện là định mệnh, một định mệnh nghiệt ngã cắt đứt mối lương duyên... HN lạnh lùng vung kiếm, BP đau xót, nhưng có ai thấy rằng mũi kiếm của anh tuy mạnh mẽ nhưng ko có sát khí, anh lạnh hay anh đang giấu đi cảm xúc... tôi cứ nghĩ giá như MQA đừng xuất hiện, phải! tất cả chỉ là giá như...

HN cả đời đấu tranh vì một lý tưởng, một tương lai ko chắc chắn, anh tìm kiếm kho tàng, anh tìm kiếm thời huy hoàng của gia tộc...Nếu thành công anh được gì, ngai vàng ư? vinh quang? tất cả đều vô nghĩa, anh sẽ mãi cô đơn, sẽ mãi cảnh giác, nghi hoặc, mãi mãi ko ngủ yên... HN à, kho báu anh tìm kiếm bấy lâu đang ở bên cạnh anh kìa, sao anh ko thấy, BP là kho báu của anh đó, báu vật của riêng mình anh, chỉ cần anh với tay thì đã có thể chạm được, sao anh ko với tay ra? hả, HN...

...chiến tranh đã qua đi, đã bao năm rồi nhỉ, có lẽ lâu lắm rồi...trái tim BP giờ đã khép, có lẽ đã chết từ cái ngày HN bị chôn vùi trong máu lửa của trận chiến năm nào... em đã ko còn là cơn gió tinh nghịch nữa, em trầm lắng hơn mặc cho gó vẫn thổi, mây vẫn bay, hồi ức ngày nào vẫn vẹn nguyên màu hoa sữa, tình yêu của em giờ đây như tiếng vĩ cầm nơi nào đó đọng lại, lúc trầm, lúc bổng, lúc xa, lúc gần... HN ơi, anh đang bay đến nơi nào? nơi dừng chân của anh vẫn còn đó, vẫn là BP, vẫ tình yêu tha thiết cho anh, anh có nhìn thấy ko, có nghe tiếng lòng của BP ko...

...Tình yêu chợt đến, chợt đi vội vã...và rồi nó lại chợt đến, bất ngờ... Trái tim BP rung động, một lần nữa rung động, hay nói đúng hơn người khóa trái tim em trong nỗi nhớ, trong xót xa lại mở nó ra, xà vào, gần hơn... nó thật, thật lắm, thật đến nỗi em có thể chạm vào, ôm lấy... HN hay Trương Ngưu, tên gì cũng ko quan trọng, quan trọng là anh đã tìm được đường về nhà sau bao ngày lưu lạc, anh đã tìm thấy kho báu mà mình tìm kiếm bấy lâu, anh đã tìm được nơi dừng chân... bến bờ hạnh phúc...

Thứ Hai, 3 tháng 10, 2011

Đo thời gian thực hiện chương trình C/C++/C#

Đo thời gian thực hiện chương trình C/C++/C# 
Chủ đề bài báo: C/C++/C#
Trong các cuộc thi lập trình, các chương trình cài đặt các thuật toán cùng giải quyết một bài toán, chúng ta luôn có nhu cầu kiểm thử tốc độ thực hiện của các cài đặt bằng cách xem xét thời gian một đoạn chương trình hay một chương trình thực hiện là bao lâu. Trong bài báo nhỏ này, tôi xin cung cấp cách thức đo thời gian thực hiện của các chương trình được viết bằng các ngôn ngữ C/C++/C# trên DOS và trên Windows.
1. Đo thời gian thực hiện chương trình với ngôn ngữ C/C++ trên DOS
Đối với môi trường DOS chúng ta có thể dùng hàm clock() để đo thời gian thực hiện của chương trình cho cả chương trình viết bằng C và C++. Hàm clock() có khai báo nằm trong file header time.h, giá trị trả về của hàm là thời gian bắt đầu từ lúc chương trình chạy cho tới lúc gọi hàm, tính bằng số giây nhân với hằng số CLOCKS_PER_SEC, hằng số CLOCKS_PER_SEC có giá trị như CLK_TCK.
Ví dụ sau đo thời gian thực hiện của 600000000 vòng lặp rỗng:
// file timer4c.c
#include
#include
#include
int main( void )
{
long i = 600000000L;
clock_t start, finish;
double duration;
// Do thoi gian cua mot su kien
printf( “Thoi gian thuc hien %ld vong lap rong:”, i );
start = clock();
while( i– )
;
finish = clock();
duration = (double)(finish – start) / CLOCKS_PER_SEC;
printf( “%2.1f giay\n”, duration );
system(“pause”);
return 0;
}
2. Đo thời gian thực hiện chương trình với ngôn ngữ C trên Windows
Trên Windows chúng ta sử dụng hàm QueryPerformanceCounter(LARGE_INTEGER *) để thực hiện việc đo thời gian, hàm được khai báo trong file header windows.h. Hàm này có kiểu trả về là BOOL và trả về giá trị là thời gian tính bằng giây từ lúc chương trình bắt đầu chạy, tham số đầu vào là con trỏ tới một biến kiểu LARGE_INTEGER.
Ví dụ sau là chương trình đo thời gian thực hiện 600000000 vòng lặp rỗng:
// file timer4w.c
#include
#include
// khai bao cau truc va cac ham
typedef struct {
LARGE_INTEGER start;
LARGE_INTEGER stop;
} stopWatch;
void startTimer( stopWatch *timer) ;
void stopTimer( stopWatch *timer) ;
double LIToSecs( LARGE_INTEGER * L) ;
double getElapsedTime( stopWatch *timer);
void startTimer( stopWatch *timer)
{
QueryPerformanceCounter(&timer->start) ;
}
void stopTimer( stopWatch *timer)
{
QueryPerformanceCounter(&timer->stop) ;
}
double LIToSecs( LARGE_INTEGER * L)
{
LARGE_INTEGER frequency;
QueryPerformanceFrequency( &frequency ) ;
return ((double)L->QuadPart /(double)frequency.QuadPart) ;
}
double getElapsedTime( stopWatch *timer) {
LARGE_INTEGER time;
time.QuadPart = timer->stop.QuadPart – timer->start.QuadPart;
return LIToSecs( &time) ;
}
// su dung cac ham
int main()
{
long i = 600000000L;
stopWatch timer;
double duration;
// Do thoi gian cua mot su kien
printf( “Thoi gian thuc hien %ld vong lap rong:”, i );
startTimer(&timer);
while( i– )
;
stopTimer(&timer);
duration = getElapsedTime(&timer);
printf( “%2.1f giay\n”, duration );
system(“pause”);
return 0;
}
3. Đo thời gian thực hiện của chương trình với C++ trên Windows
Tương tự như đối với chương trình C trên Windows, ở đây ta cũng sử dụng hàm QueryPerformanceCounter(LARGE_INTEGER *), tuy nhiên ta xây dựng lớp CStopWatch để tiện dùng cho các chương trình khác nhau.
// file timer4w.cpp
#include
#include
using namespace std;
typedef struct {
LARGE_INTEGER start;
LARGE_INTEGER stop;
} stopWatch;
// khai bao lop CStopWatch
class CStopWatch {
private:
stopWatch timer;
LARGE_INTEGER frequency;
double LIToSecs( LARGE_INTEGER & L) ;
public:
CStopWatch() ;
void startTimer( ) ;
void stopTimer( ) ;
double getElapsedTime() ;
};
double CStopWatch::LIToSecs( LARGE_INTEGER & L)
{
return ((double)L.QuadPart /(double)frequency.QuadPart) ;
}
CStopWatch::CStopWatch()
{
timer.start.QuadPart=0;
timer.stop.QuadPart=0;
QueryPerformanceFrequency( &frequency ) ;
}
void CStopWatch::startTimer( )
{
QueryPerformanceCounter(&timer.start) ;
}
void CStopWatch::stopTimer( )
{
QueryPerformanceCounter(&timer.stop) ;
}
double CStopWatch::getElapsedTime()
{
LARGE_INTEGER time;
time.QuadPart = timer.stop.QuadPart – timer.start.QuadPart;
return LIToSecs( time) ;
}
// su dung lop CStopWatch
int main()
{
long i = 600000000L;
CStopWatch timer;
double duration;
// Do thoi gian cua mot su kien
printf( “Thoi gian thuc hien %ld vong lap rong:”, i );
timer.startTimer();
while( i– )
;
timer.stopTimer();
duration = timer.getElapsedTime();
printf( “%2.1f giay\n”, duration );
system(“pause”);
return 0;
}
4. Đo thời gian thực hiện của chương trình với C#
Bắt đầu từ .NET Framework 2.0, lớp StopWatch được cung cấp cho người dùng để tiến hành các công việc liên quan tới đo đếm thời gian thực hiện 1 tác vụ nào đó, lớp này nằm trong namespace System.Diagnostics.
Ví dụ sau đây là chương trình đo thời gian thực hiện 600000000 vòng lặp rỗng:
using System;
using System.Collections.Generic;
using System.Text;
using System.Diagnostics;
namespace Timer
{
class Program
{
static void Main(string[] args)
{
Stopwatch st = new Stopwatch();
st.Start();
long i = 600000000L;
Console.WriteLine(“Thoi gian thuc hien {0} vong lap rong:”, i);
while (i > 0)
–i;
st.Stop();
Console.WriteLine(“{0} giay”, st.Elapsed.ToString());
if (Stopwatch.IsHighResolution)
Console.WriteLine(“Timed with Hi res”);
else
Console.WriteLine(“Not Timed with Hi res”);
Console.ReadKey();
}
}
}
5. Tài liệu tham khảo
1. MSDN 9.0, clock function (ms-help://MS.VSCC.v90/MS.MSDNQTR.v90.en/dv_vccrt/html/3e1853dd-498f-49ba-b06a-f2315f20904e.htm).
2. http://cplus.about.com/od/howtodothingsin1/a/timing.htm
3. http://cplus.about.com/od/howtodothingsi2/a/timing.htm
4. http://cplus.about.com/od/howtodothingsinc/a/timing.htm
5. Microsoft® Windows® Internals, Fourth Edition: Microsoft Windows Server™ 2003, Windows XP, and Windows 2000, Mark E. Russinovich, David A. Solomon