Thứ Năm, 5 tháng 4, 2012

Nếu bạn là đàn ông

Nếu bạn là đàn ông, nếu bạn đã hai mươi, nhưng bạn chưa hai lăm tuổi, bạn buộc phải tìm được một thứ gì đó ngoài tình yêu, giúp đôi chân bạn đứng vững vàng trong cuộc đời này. Bạn phải bắt đầu nghĩ cách để kiếm ĐỦ và sống ĐƯỢC.

Tôi chưa từng bao giờ nghĩ bằng cấp là thứ quan trọng, thiên tài với danh nhân đâu phải từ lò luyện và trường lớp mà ra. Nhưng nếu bạn không học tới nơi tới chốn, thì dù có đi làm cửu vạn, ngay cả bao cát cũng sợ rằng chẳng biết cách mà vác.

Bạn buộc phải làm cho những suy nghĩ văn vẻ và cảm xúc màu mè thị dân của mình dần trở thành lối tư duy sáng sủa, rõ ràng và những ngôn từ giản tiện ngắn gọn. Bởi những thứ màu mè và bồng bột sẽ không thể tồn tại lâu. Bạn phải biết rằng, những sự thích thú khi khi đọc văn hay, nghe lời bay bướm mang lại sẽ chẳng mấy giá trị, trong khi thứ quan trọng nhất lại nằm ở trí tuệ, tinh thần, tâm hồn, nội dung, tư duy của bạn.

Là đàn ông, làm ơn đừng đọc văn của những nhà văn nữ cùng thời với bạn.

Là đàn ông, làm ơn đừng trách người khác, đừng nhỏ nhặt, làm ra vẻ đáng thương.

Làm ơn đừng nghĩ đến cái gì là viết về cái đó.

Và chớ tiếc rẻ đôi chút cảm động bé nhỏ, đôi chút thương xót nhỏ nhoi.

Bạn phải tin vào cái đẹp, tin vào hơi ấm, vào lòng tin con người, sự tự trọng của mỗi người, bạn hãy giữ gìn những phẩm chất xưa cũ này. Tôi không muốn bạn bốc đồng, vô vị, mù mờ, chà đạp chính mình và làm thương tổn người khác. Bạn không nên nhào nặn đời bạn thành một đống hỗn độn tổng hợp đủ thứ.

Khi bạn thay đổi con người bạn, hãy cố nâng niu những giá trị bản thân, cho dù bạn biết rõ, không phải ai cũng ưa những gì bạn đang có.

Làm ơn đừng chấp nhận thỏa hiệp với những con người đang ngụy trang là họ thức thời, cấp tiến. Họ chỉ là những kẻ vô công rồi nghề đang tìm cách biện minh cho sự thua kém của bản thân họ. Sự mạnh mẽ, bản lĩnh đàn ông nằm ở tận trong trái tim bạn, bạn có sức mạnh và vẻ đẹp từ trong tim, từ niềm tin mà dù thời gian và tuổi trẻ có trôi qua cũng không khuất phục được.

Bạn không có quyền ngồi trong cái tháp ngà của trường học, rồi bảo tôi yêu thế giới này tươi đẹp. Bạn phải nhìn thấy cái đen tối của thế giới, sự bẩn thỉu của cuộc đời, sự xấu xa của con người, sau đó mới nói rằng tôi vẫn yêu thế giới này, tôi vẫn yêu cuộc sống và tôi sống.

Tuổi trẻ ngắn ngủi thế, nhưng đừng sợ tuổi già.

Đôi khi, bạn có thể dừng lại nghỉ ngơi, nhưng đừng quỳ xuống.

Khi đi một con đường, bạn chớ ngoái đầu nhìn lại, hoặc tự hỏi, mình đang làm cái gì?

Khi đau và nhục, đàn ông có thể khóc và gào. Khóc đi, rồi rửa mặt, vỗ má mình, rồi áp má mình để trên gương mặt bạn có một nụ cười. Chứ bạn đừng dụi mắt hay lấy tay lau nước mắt. Bởi có thể sớm mai bạn sẽ mang một đôi mắt trũng và sưng vì khóc. Chớ để sớm mai ai cũng nhận ra bạn từng khóc.

Đàn ông hãy xác định cho mình một mục tiêu xa hơn và một lộ trình dài hơn. Hãy nhớ thỉnh thoảng ngửa đầu nhìn trời xanh, và lúc nhìn lên trời xanh hãy nhớ cúi xuống nhìn đất dưới chân mình.

Vào bất kỳ lúc nào, bất kỳ người nào hỏi bạn, bạn yêu mấy lần, đáp án của bạn phải luôn là Hai.

Một lần, cô ấy yêu tôi nhưng tôi không cảm xúc, một lần là tôi yêu cô ấy nhưng không được đáp lại. Hãy luôn nhớ rằng, tình yêu đẹp vẫn luôn đang đợi bạn ở lần yêu sau. Nên đừng luyến tiếc, đừng để một người đàn bà nào có cơ hội làm bạn bị tổn thương tới lần thứ hai.

Làm đàn ông, đừng giao du với văn nghệ sĩ hay bọn văn sĩ trẻ, cũng như đừng làm bạn với những kẻ bất đắc chí, thiếu tâm huyết với đời, cũng tuyệt đối không được bạn bè với những người đàn ông không có nghề nghiệp chính thức, kiêm quá nhiều nghề.

Cũng đừng yêu người phụ nữ nào hy sinh vì bạn. Khi có một cô nàng tự chà đạp bản thân nàng, tự hy sinh, tự chịu thiệt vì bạn, bạn chớ nên vì thế mà cảm động hoặc yêu kẻ lụy tình ấy. Bởi một người đàn ông nghiện hút trộm cắp đầy mình thân với bạn, có thể kẻ nghiện hút trộm cắp tiếp theo sẽ là chính bản thân bạn. Tình yêu cũng tương tự như vậy, khi một người phụ nữ vì yêu mà cầm dao cứa tay mình đau, có thể kẻ tiếp theo bị nàng cứa chính là bạn.

Không bao giờ đặt niềm tin vào một gã đàn ông chỉ định giao du với mình bạn chứ không cho bạn biết hắn đang chơi bời với những bạn bè nào khác.

Khi một cô nàng định gọi bạn là “anh yêu, baby, chồng yêu ơi”, bạn hãy bắt buộc cô nàng gọi bạn bằng tên bạn, bởi bạn là một người đàn ông, bạn không phải thú cưng của ai.

Khi một người đàn ông hoặc một người đàn bà tự nhiên không tới tìm bạn nữa, bạn hãy dứt khoát đừng gọi tới làm phiền họ.

Đừng tin những kẻ dùng tiểu xảo trong tình yêu. Và đừng ác miệng sau khi chia tay người tình. Nghe lời khuyên của người khác, nhưng đừng hối hận, bởi hối hận chưa từng mang lại cho đàn ông bất cứ thứ gì hay ho.

Đàn ông thì không xé ảnh, đốt thư, xé nhật ký, làm những việc mà chỉ diễn viên ba xu trên phim truyền hình mới làm. Bởi bạn tin vào tình yêu. Tin rằng trên đời vẫn còn những người đàn ông tốt và những người phụ nữ tốt đẹp, có thể họ cũng chưa kết hôn, họ cũng vẫn đang vượt trùng trùng biển người trong đời để tìm đến bạn. Nên đừng nói những câu đại loại như: “Thời này làm gì có đàn bà tử tế” hoặc “Làm gì có đàn ông tốt!”. Những câu như thế thường làm người ta hiểu rằng, bạn đã no xôi chán chè, hời hợt với vô số người, vơ đũa cả nắm và không hề sống nghiêm túc, chưa trưởng thành.

Hãy yêu tiền, yêu vật chất, dùng tiền để sống cho ra sống. Nhưng vẫn hiểu rằng những giá trị tinh thần cũng quan trọng biết bao. Và con người bạn, một người đàn ông đầy sức sống, háo hức sống vẫn luôn có giá trị và đẹp đẽ hơn những đồng hồ hàng hiệu, thời trang, phụ kiện sành điệu bạn đang mang. Nếu đã hơn hai mươi tuổi nhưng mỗi phút bạn sống, bạn vẫn phải ngửa tay xin tiền bố mẹ, thì những tiền bạc bạn có, đồ hiệu bạn mặc chỉ làm cho sự vô liêm sỉ của bạn nổi bật hơn mà thôi. Nên đồ hiệu không làm bạn có giá hơn. Bản thân người đàn ông không có giá trị bản thân, thì dù có bọc vàng, được bố mẹ nâng đỡ sự nghiệp chức này tước kia, cũng vẫn chỉ là một kẻ ăn bám bọc vàng. Một con lừa dù có đóng yên cương vàng khối cũng không thể trở thành tuấn mã.

Bạn còn trẻ, có thể chưa đủ tuổi để bắt đầu một sự nghiệp riêng, một tương lai huy hoàng. Nhưng bạn đã đủ tuổi thành niên, nên ít nhất, cũng không thể làm một cái gánh nặng đeo trên lưng bố mẹ, để bố mẹ mất hai mươi năm nuôi dạy, cái gánh nặng đã sống ký sinh trên lưng chỉ nặng thêm và nhiều đòi hỏi hơn.

Bạn đừng tưởng bạn trẻ, bạn làm một kiểu tóc có màu khác người, mặc một bộ quần áo dở nam dở nữ Unisex, rồi phun lên người một thứ mùi nước hoa, thì người khác sẽ tôn trọng bạn. Cái ngước nhìn của người khác không mang ý trầm trồ ngưỡng mộ, mà là cái nhìn khi đi ngang qua sở thú. Rất nhiều đàn ông khác chỉ bởi họ được giáo dục tốt nên họ sẽ không bày tỏ thái độ gì với bạn đâu, họ sẽ tôn trọng sự “cá tính” của bạn, nhưng không có nghĩa rằng, họ không nhận ra sự xấu xí của người đàn ông trước mặt.

Xin bạn đừng coi rẻ những người lao động nghèo. Đừng xấu hổ vì phải làm việc nặng nhọc. Đất không bẩn, mồ hôi không hôi hám. Xin hãy tôn trọng những người có thể không giàu bằng bạn, nhưng họ đang nuôi cả gia đình bằng đôi tay lương thiện và cần cù của họ. Bạn tôn trọng họ, bạn mới biết giá trị của bạn nằm ở đâu.

Làm đàn ông, hãy tha thứ, nhưng đừng quên. Và hãy khoan dung với cả thế giới cũng như với chính bản thân bạn. Để luôn tự nhủ rằng, ta là đàn ông, ta xứng đáng để có được những thứ tốt đẹp hơn

Chủ Nhật, 1 tháng 4, 2012

Thời hoa đỏ

Thời học sinh qua đi ai mà không có chút gì hối tiếc luyến lưu! Những dòng lưu bút học trò là những gì đẹp đẽ thân thương nhất. Có lẽ, cái cảm xúc đó khó mà diễn tả trọn vẹn bằng lời, chỉ có trái tim với những rung động sâu sắc mới thấu hiểu hết được.
Bài thơ đã được Nhạc sĩ Nguyễn Đình Bảng phổ nhạc với giai điệu không thể nào quên
Ai đã từng yêu, từng say đắm, si mê và rồi lỡ để tuột mất  tình yêu thì khi đọc bài thơ “Thời hoa đỏ” của Thanh Tùng sẽ đều cảm thấy chút gì đó trào dâng, hối tiếc xót xa và xen lẫn một chút quặn đau.
Riêng tôi, tôi cũng đã từng yêu, từng si mê, khao khát đến điên dại một người con gái… và rồi chìm đắm trong men đắng dĩ vãng nhạt nhoà.
Khi đọc “Thời hoa đỏ” dường như thấy chính mình đang hoà nhập vào nhân vật tôi trữ tình để gợi nhớ lại đến những phút giây kỹ niệm của cuộc đời mình.
Có thể nói “thời trai trẻ” ở trong bài thơ không chỉ là dĩ vãng của một cuộc đời, mà đây còn là ký ức về một thời hoa đỏ rực cháy giữa lòng tháng sáu, thời của những năm tháng học sinh!
“Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao
Anh nắm tay em bước dọc con đường vắng,
Chỉ có tiếng ve sôi ồn ào chẳng cho trưa hè yên tỉnh
Chẳng chịu cho lòng ta yên…”
 
Có lẽ, những kỹ niệm về một thời học sinh luôn là những kỹ niệm đẹp đẽ khó phai nhất với mỗi con người, đặc biệt khi nó khắc ghi dấu ấn của mối tình đầu.
Ngày tan trường tháng sáu, sân trường với những cánh phượng đỏ rực chói chang, đó cũng là cái khoảnh khắc bên nhau cuối cùng, là giây phút cuối cùng của cuộc đời học sinh…
Những giọt lệ rơi khi chia tay bạn bè, thầy cô, mái trường, và đặc biệt hơn đó cũng là cái khoảnh khắc tàn rơi cuối cùng của mối tình đầu.
Tình yêu không một lần đáp lại, yêu nhưng chỉ dám thốt lời trong cơn mơ, và rồi khi đối diện với thực tại sắp phải chia tay với người mình yêu thì cái cảm xúc yêu đương ấy dường như càng thêm nồng cháy, như chính “màu hoa lửa cháy”. Cái màu đỏ vô tình ấy dường như không hiểu, đang vô tình thiêu cháy cái khát vọng yêu đương trong tôi.
“Ai hiểu được đâu cái màu rực đỏ,
Đang vô tình thiêu cháy tim tôi thành tàn tro…”
Thời gian làm cho mỗi người lớn lên, nó cũng lấy đi trong ta nhiều thứ, những mơ mộng, những kỹ niệm, những ngày tháng học trò và cả tình yêu đôi lứa! Nó làm chia xa những giấc mơ đẹp, và rồi thời gian làm rực lửa những khát khao!
Lần cuối, khi em chợt nhận ra cái cảm xúc mãnh liệt ấy, khi tôi lần đầu nắm tay em bước đi dọc trên con đường vắng, đó cũng là lúc ve ngân dậy tiếng hè về. Tất cả đã quá muộn màng, dường như tiếng ve chỉ làm tôi xót xa hơn, hối tiếc hơn!
Dẫu chỉ dám mơ một lần được một lần nắm tay em chung bước, được thả hồn mình vào nơi yên tĩnh, nhưng thực tại và tiếng ve đã làm cho tất cả trở nên hư ảo!
“Con đường vắng hai người chung lối,
Tay nắm tay trước lúc chia phôi.
Mong yên tĩnh cho đôi ta lần cuối,
Nhưng nát lòng khi dậy tiếng ve ngân”.

Một thoáng ve ngân làm cho ta chợt buồn, bất giác kéo cả luôn thực tại trở về một thời quá khứ!
“Anh mãi mê về một màu mây xa
Về cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ
Về cái vẽ thần kỳ của ngày xưa…”

Thật không thể giải thích cắt nghĩa được những cảm xúc khi yêu, dù đang ở thực tại, nhưng khi nhìn lên trưa hè tháng sáu với xa xa kia là những đám mây trắng xoá và khoảng xanh mênh mông của đất trời, tôi chợt gợi nhớ đến một thời trai trẻ mang nhiều kỹ niệm đẹp đẽ khó tả.
Tình yêu đầu tiên đẹp đến…vô lý. Như một cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ.
Thực ra, khi yêu mọi thứ đều có lý, đều đúng hết! Chẳng cần biết, chẳng cần cắt nghĩa, chỉ cần hay rằng “anh yêu em” mà thôi!
Và rồi cánh buồm kia đã mang bao yêu thương bay vụt mất qua ô cửa nhỏ trở về dĩ vãng. “Trong câu thơ cũ ngày xưa em hát, cái say mê một thời thiếu nữ”, tất cả đã trở thành kỷ niệm ngay chính lúc bấy giờ.
Chỉ với hai khổ thơ đầu, nhưng đã kéo tôi trở về một thời quá khứ kéo dài đằng đằng đầy sự tiếc nuối! Âm hưởng của đoạn thơ như tiếng lòng, vừa mãnh liệt, vừa day dứt, xót xa.
…Trở lại chốn cũ với bao tháng năm xa cách, em đã không còn đó nữa, chỉ còn ở đó góc phượng già và những nhánh hoa rực đỏ chói chang trong buổi trưa hè tháng sáu. Những cánh hoa rụng rơi, rụng rơi như những cơn mưa màu đỏ!
“Mỗi mùa hoa đỏ về
Hoa như mưa rơi rơi
Cánh mỏng manh tan tác đỏ tươi.
Như  máu ứa một thời trai trẻ…”

Và rồi, khi lặng nhìn những đốm hoa lửa đó, trong tôi lại trỗi dậy những cảm xúc ban sơ hôm nào, với một nỗi xót xa day dứt, hụt hẫng nghẹn ngào trào dâng. Mùa hè đi rồi mùa hè lại đến, nhưng em ra đi không một lần trở lại, để cho những cánh phượng rơi buồn đầy sân trường xưa.
“Ôi mối tình đầu, như đi trên cát
Bước nhẹ mà sâu, nhưng cũng qua mau!”

Tình yêu đầu rất nhẹ nhàng nhưng thấm rất sâu vào trái tim, nó cũng rất mỏng manh như chính những cánh phượng, nó tạo thành một vết xước trong con tim, ứa ra biết bao nhiêu là máu dòng máu đỏ. Có gì đau đớn hơn không khi lữa tháng sáu đã hoá con tim thành tàn tro, vậy mà, thực tại hoa cứ rơi như vô tình!
“Ta nhìn sâu vào mắt nhau mà thấy lòng đau xót
Trong câu thơ của em anh không có mặt
Câu thơ hát về một thời yêu đương tha thiết
Anh đâu buồn mà chỉ tiếc
Sao em không đi hết những ngày đắm say!”

Quay ngược dòng thời gian về lại quá khứ, lần cuối gặp em lòng tôi đau xót vô cùng, bởi dường như tôi đã biết đây là lần cuối cùng cả hai bước đi bên nhau,
Dĩ vãng qua đi, hôm nay đây có lẽ tôi chỉ như là một cơn gió và chẳng để lại chút gì dấu ấn trong em. Có gì xót xót tiếc hơn không? Bỡi sẽ chẳng có cỗ máy thời gian nào đưa tôi về được quá khứ để viết lại trang dĩ vãng .
Quá khứ chỉ là quá khứ, thời gian thì vẫn cứ vô tình trôi đi. Sự thật. trong trang  lưu bút, trong những vần thơ tinh nghịch của em không có hình bóng của tôi.
Trong những ngày tôi yêu em tha thiết cuồng dại, em có biết đâu nỗi lòng của tôi, đễ rồi chia xa lòng chợt hối tiếc! Tôi và em chưa kịp đi hết con đường đắm say của tình yêu. Tiễn bước em lên chuyến tàu cuối rời ga mà lòng dâng tràn bao nuối tiếc! Chỉ biết thầm mong cho em được hạnh phúc về sau.
“Sau bài hát rồi em lặng im…”
Chỉ còn màu hoa đỏ gợi về trong tôi những kỹ niệm xa thẳm.
Hoa đặt vào trong tôi mệt vệt đỏ, như vết xước của trái tim, như mảnh khuyết chẳng thể nào lành được.
Tất cả đã trôi đi.
“Sau bài hát rồi em như thể,
Em của thời hoa đỏ ngày xưa.
Sau bài hát rồi anh như thể
Anh của thời trai trẻ ngày xưa.”
Mời các bạn cùng nghe bài hát "Thời hoa đỏ" được thể hiện với NSƯT Thái Bảo qua Video Clip của bạn Kelukhach dàn dựng:

Cảm nhận thơ: Xa lắc mùa thu

TTO - Màu áo trắng, một chàng trung niên ngẩn ngơ hoài niệm trước cổng trường... hình ảnh ấy quen quen, đến độ nhiều người... ngại không dám nói ra vì sợ... cũ. Nhưng chợt nhớ một câu hát trong bài Imagine bất hủ của John Lennon, dù sự đề cập là không tương đồng: Bạn có thể cho tôi là người mơ mộng, nhưng tôi đâu phải là kẻ mộng mơ duy nhất.
Vậy thì chừng nào tình yêu vẫn còn, màu áo trắng vẫn còn, kí ức vẫn còn, hẳn trên đời vẫn không lạc loài những kẻ mộng mơ. Và kẻ ấy vẫn có những vần thơ mênh mang như vậy để đồng cảm:
       Nguyễn Danh Lam
Xa lắc mùa thu

Em không đến trường mùa thu năm ấy nữa
Em không đến trường cả mùa thu năm sau
Chiếc lá rụng xuống hoàng hôn xẹt lửa
Theo mùa thu tiếc nuối chảy qua cầu
Tháng năm buồn ghềnh thác vực sâu
Câu thơ chở chòng chành tiếng khóc
Tôi uống cạn dòng sông trong vốc tay ký ức
Nghe mùa thu xa lắc ngấm vô lòng
Biết em còn đến lớp với tôi không
Lo phấp phổng tháng ngày trôi vội vã
Nắng ký thác đời mình trên sắc lá
Mới hiểu mùa thu đánh tráo tuổi xanh rồi
Tôi quá tuổi học trò từ đấy em ơi
Chiều nay trước cổng trường rươm rướm nước mắt
Chưa kịp nhặt mùa thu vừa chạm đất
Con gái tôi tan lớp giục tôi về.
Trương Nam Hương
Một chiều đi làm về, tôi choáng ngợp bởi sắc áo nữ sinh trung học. Dòng sông trắng sáng bừng góc phố. Tôi ngẩn nhìn, bồi hồi nhớ lại một thời đã qua.
Ngày ấy, màu áo ấy, tôi yêu, tôi say... Dường như trên cuộc đời này, em sinh ra là để mong manh, và em mong manh là để cần sự che chở của tôi? 
Ai đó nói rằng: khi hồi tưởng về quá khứ, mọi thứ thường lung linh, hư ảo và đẹp! Vậy là chiều nay, tha thướt... tôi chợt nhớ đến những lời thơ của Trương Nam Hương:
Em không đến trường mùa thu năm ấy nữa
Em không đến trường cả mùa thu sau
Chiếc lá rụng xuống hoàng hôn xẹt lửa
Theo mùa thu tiếc nuối chảy qua cầu
Nhà thơ buồn. Buồn vì sự ly biệt bất ngờ. Ly biệt thì bao giờ cũng buồn, nhưng khi những người trong cuộc không biết trước, không chủ động, thì nỗi buồn là không tả xiết. Chắc hẳn, ai đã từng trải với những tình cảnh như thế sẽ cảm được nhà thơ. Thơ Trương Nam Hương thường giản dị. Chính thế, khi đau đớn, tác giả cũng biểu hiện ngay nỗi đau ấy ở ngôn từ: tiếc nuối, rụng, chảy... Em đã đi rồi, đi vào giữa mùa thu. Mùa thu thường đẹp và buồn. Nhưng, mùa thu ở đây không chỉ buồn mà nó là sự đớn đau:
Tháng năm buồn ghềnh thác vực sâu
Câu thơ chở chòng chành tiếng khóc
Tôi uống cạn dòng sông trong vốc tay ký ức
Nghe mùa thu xa lắc ngấm vô lòng
Em đã đi, đi thật rồi. Và mùa thu kia cũng xa rồi. Nhà thơ dùng “xa lắc”, thọat nghe qua cứ ngỡ đó là một sự vụng về trong cách dụng ngôn. Nhưng không, thay vì dùng “xa xôi”, “xa ngái”, “xa tít” v.v. nhà thơ đã dùng “xa lắc”, rất giản dị và chứa cả nỗi niềm xót xa. Dù việc em ra đi đã trở thành quá khứ, nhưng, tôi vẫn đau lòng, tôi vẫn rưng rưng. Bởi vì, tôi chưa bao giờ quên em. Cho dù, tôi đã cố.
Biết em còn đến lớp với tôi không
Lo phấp phổng tháng ngày trôi vội vã
Nắng ký thác đời mình trên sắc lá
Mới hiểu mùa thu đánh tráo tuổi xanh rồi
Nhà thơ hoài niệm. Ở đây, chúng ta thấy sự phập phồng, bất an, bàng hoàng. Nhưng rồi cũng hiểu: Sự thật là em đã ra đi. Sự thật là… tôi đã vĩnh viễn mất thời tuổi trẻ. Sự thật là… tất cả không bao giờ trở lại:
Mới hiểu mùa thu đánh tráo tuổi xanh rồi.
Và như dòng chảy của cuộc sống, sau “biến cố” ấy, nhà thơ đã trưởng thành:
Tôi quá tuổi học trò từ đấy em ơi
Nhà thơ, viết một câu, theo tôi là một “tiếng kêu” thì đúng hơn. Nhưng, dù sao đó cũng là sự thật. Tôi trưởng thành lên, tôi trôi đi trong dòng đời. Tôi thu xếp cuộc đời mình. Tôi không còn mơ mộng. Tôi có gia đình...Nhưng…
Chiều nay trước cổng trường rươm rướm nước mắt
Đến đây, nếu Em của nhà thơ đọc được bài thơ này, hay ít nhất là câu thơ này, tôi nghĩ, nàng sẽ hạnh phúc! Hạnh phúc, bởi vì, mình đã quá đẹp trong lòng của ai đó. Đến giờ phút này, dù bao nhiêu khó khăn của cuộc đời có ập đến, có lẽ nàng cũng sẽ vượt qua được. Nhưng rồi, hồi tưởng của tác giả tan biến:
Chưa kịp nhặt mùa thu vừa chạm đất
Con gái tôi tan lớp giục tôi về
Tác giả đang định “nhặt”: mùa thu hay “ký ức”? Có lẽ cả hai. Nhưng, thực tại không như thế. Hình ảnh một người đàn ông đứng trước cổng trường, dõi mắt vào khoảng không mênh mông, vô định, tôi nghĩ, sẽ còn sống rất lâu trong lòng của những người đã, đang và sẽ yêu. Nếu không có tiếng gọi của đứa con gái, chắc nhà thơ sẽ bất động. Và nhà thơ của chúng ta, cần một sự lay động để trở về với đời sống hiện tại của mình. Nhà thơ sẽ trở về với gia đình của mình.
Sự chia lìa trong tình yêu bao giờ cũng tạo ra một sự đau đớn. Nhưng, có lẽ cảm ơn đời còn khiến cho chúng ta biết đau khổ vì tình yêu. Và chính nhờ những điều như vậy tình yêu mới trở thành bất tử. Hóa ra, đọc xong bài thơ này của Trương Nam Hương, chúng ta ngộ ra một điều rằng: Đôi khi, sự đau khổ giúp chúng trưởng thành hơn, vững chãi hơn và đáng yêu hơn.